Người cần tìm, việc cần làm, tất cả đều ở Thần Kinh. Nơi ấy không ai nhận ra thân phận năm xưa của hắn, chỉ biết họ của hắn là Quý, tên Dao, tự Biệt Vân.
Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể lập tức thúc ngựa phi nhanh mà tới đó. Thế nhưng, hắn không thể lập tức lên đường.
Lần này bị thương không nhẹ, ít nhất mấy ngày tới không thể vội vàng đi xa. Hơn nữa, dù có tới được kinh thành, hắn cũng phải đứng vững gót chân trước mới có thể mưu tính chuyện lớn.
Quý Biệt Vân khép mắt lại, nén xuống cảm xúc dâng trào trong lòng. Hơn bốn năm còn chờ được, chẳng lẽ lại không chờ nổi mấy ngày?
Gió lạnh lùa qua cổ áo, mang theo từng đợt hàn ý. Hắn theo bản năng đưa tay lên cổ, nơi ấy trống không.
Gói hành lý đã thất lạc trong lúc giao đấu, may mà bên trong chỉ có hai bộ xiêm y. Nhưng mảnh ngọc bội hắn luôn đeo trước ngực cũng mất rồi, có lẽ đã rơi lại giữa tuyết trắng.
Mảnh ngọc bội ấy đã theo hắn suốt bốn năm, là niềm an ủi trong những tháng ngày giá lạnh cô độc ở Thú Cốt thành.
Quý Biệt Vân cúi đầu nhìn ánh nến cô độc trong chiếc đèn l*иg, chợt cảm thấy ký ức mà ngọc bội ấy tượng trưng dường như cũng không còn quan trọng đến vậy.
Mất rồi thì thôi. Sống sót không còn là mục tiêu lớn nhất của hắn nữa — hắn đã có một chấp niệm mới.
Tiếng bước chân từ xa truyền đến, người đến bước đi ổn định, chỉ nghe tiếng động đã đoán được tâm cảnh người ấy cực kỳ bình thản. Hắn mở mắt, quả nhiên thấy Quan Trần đang đi tới. Trong tay vị tăng nhân là một phong thư mỏng, tới gần mới thấy phong bì đã ngả vàng theo năm tháng.
“Những năm qua, số tăng nhân rời khỏi Linh Đông Tự không ít. Đồ vật họ để lại đều được cất trong một gian phòng. Vừa rồi bần tăng đi tìm thử, may mắn tìm được phong thư này.”
Quý Biệt Vân đón lấy phong thư, dưới ánh nến mờ ảo, ba chữ “Tuệ Tri lưu” trên phong bì hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết.
Bên trong chỉ có một bức thư, nét chữ quen thuộc đến lạ — thanh tú nhưng còn đôi chút vụng về. Tuệ Tri chỉ để lại vài lời ngắn gọn, đại ý nói rằng hắn đã du phương bốn bể, nếu có ngày ai đó đọc được thư này thì cũng không cần bận lòng.
Nếu như khi nãy nghe lời giải thích của Quan Trần, Quý Biệt Vân đã tin đến bảy phần, thì lúc này đây, khi thấy bức thư phủ dấu thời gian ấy, hắn đã hoàn toàn dứt bỏ nghi hoặc.
May mắn thay, thật sự may mắn. Tiểu hòa thượng năm xưa không bị cuốn vào vòng xoáy tai họa.
Dù giờ đây hắn đang vân du hay đã hoàn tục, trong lòng Quý Biệt Vân cũng chẳng còn điều gì nuối tiếc. Chỉ coi như bằng hữu thuở thiếu thời đã chuyển nhà đi xa, giữ gìn chút nghĩa cũ là được, chẳng cần phải truy tìm thêm nữa.
Hắn không kìm được mà nở một nụ cười chân thành, rồi cẩn thận gấp lại bức thư, bỏ vào phong bì, đưa trả lại cho Quan Trần.
“Đa tạ sư phụ đã giúp ta hóa giải một mối nghi hoặc. Bức thư này, cứ để lại Linh Đông Tự thì hơn.”
Vị tăng nhân không từ chối, chỉ yên lặng nhận lấy, xếp lại cẩn thận.
Sau khi nỗi nghi ngờ đã được hóa giải, Quý Biệt Vân lại nhìn Quan Trần, không còn thấy bóng dáng cố nhân phản chiếu qua người này nữa. Nhìn kỹ lại… vị hòa thượng ấy quả thật có tướng mạo trang nghiêm, e rằng thật sự là cao tăng đắc đạo từ kinh thành mà đến.
Đã quyết tâm đến Thần Kinh, đương nhiên hắn không thể bỏ lỡ cơ hội này.
“Quan Trần đại sư.” Hắn đổi cách xưng hô, mỉm cười ngẩng đầu, ghé lại gần hơn một chút: “Không bằng giúp người thì giúp cho trót?”
Nửa câu sau “tiễn Phật tiễn đến Tây thi” thì hắn không nói ra, dù sao bản thân cũng chẳng phải người tốt gì, không thể làm ô uế thanh danh của Phật tổ.
Quả nhiên, Quan Trần cúi đầu nhìn hắn. Một người đứng, một người ngồi, thế nhưng ánh mắt của vị tăng nhân lại không hề mang chút cao ngạo nào, trái lại, chính Quý Biệt Vân ngồi đó lại lộ ra vài phần phóng khoáng, có phần bất cần.
“Lúc trước đại sư nói mình từ kinh thành đến, vậy không biết trong kinh có con đường sinh nhai nào phù hợp với tại hạ chăng?”
Quan Trần có vẻ hơi bất ngờ khi hắn hỏi vậy, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:
“Bần tăng có một cố bằng hữu ở kinh thành, trong phủ đang thiếu hộ vệ. Thí chủ có chút võ công, nếu muốn vào kinh thì có thể thử xem sao. Có điều việc tu sửa Linh Đông Tự còn cần thêm ít thời gian, chậm nhất là đến giữa tuần tháng sau mới xong. Khi ấy, thí chủ có thể cùng bần tăng hồi kinh, bần tăng sẽ tiện đường tiến cử.”
Quý Biệt Vân hơi sửng sốt trước sự thẳng thắn ấy, đối diện với vị “Phật ngọc sống” trước mắt, hắn liền đè nén hai chữ “thật trùng hợp” xuống đáy lòng.
Hắn nâng đèn l*иg cao hơn một chút, để ánh sáng chiếu rõ nét mặt và nụ cười của mình, để Quan Trần nhìn cho rõ.
“Bồ Tát sống, phần ân tình này, ta nhất định ghi nhớ.”
Vị tăng nhân có dung mạo từ bi chắp tay hành lễ, rồi nghiêm giọng sửa lại: “Bồ Tát có thể độ thoát mọi khổ nạn, bần tăng thì không.”
Dứt lời liền toan xoay người rời đi, song mới bước được hai bước đã quay đầu lại.
Quý Biệt Vân tưởng y định lấy lại chiếc đèn l*иg, vội vàng đưa tay dâng lên, nào ngờ đối phương cụp mắt, điềm tĩnh nói: “Bên ngoài sơn phỉ hoành hành, quan phủ đang truy tra. Những ngày tới thí chủ chớ nên ra ngoài, cũng đừng xuất hiện trước mặt khách hành hương.”
Lần này nói xong thì thực sự rời đi, chiếc đèn l*иg cũng chẳng lấy lại, tựa hồ cố ý để lại cho hắn.
Quý Biệt Vân sững người một thoáng, chợt bừng tỉnh.
Mấy kẻ hắn gϊếŧ, hẳn đã sớm bị phát hiện, quan phủ không thể làm ngơ. Có điều hôm ấy tuyết lớn, che lấp phần nhiều dấu vết, có lẽ sẽ không lần ra đến đây. Ý của Quan Trần là... bọn chúng đã bị quan phủ quy thành sơn phỉ?
Kết cục như vậy ngược lại giúp hắn tránh được không ít phiền toái, chỉ là hắn không rõ vị hòa thượng kia rốt cuộc biết được bao nhiêu.
Nghĩ tới cảnh tượng lần đầu gặp hôm qua, dáng vẻ mình khi ấy chẳng khác nào từ địa ngục bước ra, đổi lại là người khác nhìn thấy, e rằng đã sợ hãi đến quay đầu bỏ chạy. Dù Quan Trần bề ngoài điềm tĩnh, trong lòng tất nhiên vẫn sinh nghi.
Thế nhưng hiện tại lại đối đãi với hắn ôn hòa như vậy, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Quý Biệt Vân đã đoán không thấu, dứt khoát không đoán nữa, xách đèn l*иg quay về phòng.
Về đến nơi, hắn phát hiện bộ y phục cũ của mình được đặt trong góc. Kéo lớp áo bê bết máu và bị đao kiếm rạch nát ra, quả nhiên bên dưới là văn thϊếp của hắn. Hắn sững người giây lát rồi mới cúi đầu mở ra xem lại.
Nhà họ Quý mười người, chín cái tên đã bị gạch bỏ, chỉ còn lại một người cuối cùng — Quý Dao.
Hắn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào văn thϊếp rất lâu, đến khi bị một luồng gió lạnh thổi qua khiến thân thể phát run, mới ngẩng đầu nhìn thấy cửa sổ đang khép hờ.
Bỗng một ý nghĩ vô cớ nảy sinh trong đầu: chờ đến khi Linh Đông Tự tu sửa xong, mùa đông này… cũng sẽ kết thúc chứ?