Biệt Vân Hậu

Chương 5

“Thí chủ.” Vị tăng nhân bước đến trước mặt Quý Biệt Vân, giọng điềm đạm như nước, cúi đầu thi lễ:

“Tối qua vội vã, chưa kịp giới thiệu. Bần tăng pháp hiệu là Quan Trần, còn đây là sư đệ của bần tăng – Diệu Từ.”

Quý Biệt Vân khẽ gật đầu, nhưng cũng chẳng để tâm đến lời giới thiệu của đối phương. Ánh mắt hắn chỉ liếc qua khung cảnh vừa quen vừa lạ xung quanh, rồi nói với Quan Trần: “Ta họ Quý, tự Biệt Vân.”

Hắn không nhìn thấy biểu cảm gì khác thường trên gương mặt Quan Trần, chỉ thấy đối phương điềm đạm nói:

“Bần tăng biết rồi. Khi băng bó vết thương, văn điệp của thí chủ rơi ra, bần tăng đã nhìn thấy.”

Vị hòa thượng này quả thật rất thẳng thắn, chuyện nhỏ nhặt thế này vốn có thể giấu nhẹm đi, vậy mà lại nói thật không chút giấu giếm.

Quý Biệt Vân dĩ nhiên không truy cứu, chỉ nói: “Ta từng đi ngang qua nơi này thuở nhỏ, nay có dịp trở lại cố địa, chẳng hay sư phụ có thể dẫn ta đi một vòng?”

Quan Trần chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên, nghe xong liền cúi đầu dặn Diệu Từ: “Đệ đi tụng kinh chiều trước đi, đúng giờ Hợi một khắc phải lên giường ngủ.”

Diệu Từ lập tức bất mãn phản đối: “Tại sao chứ! Đệ cũng muốn đi dạo với khách!”

“Vậy lát nữa về, nếu sư thúc hỏi bài khóa của đệ thì đệ định trả lời thế nào?” Vị tăng nhân mặt không đổi sắc, lạnh nhạt uy hϊếp đứa nhỏ:

“Hay để ta thay đệ nói? Rằng đệ ra ngoài chỉ mải vui chơi, nhất định là bị bụi trần vướng bận rồi.”

Không đợi Quan Trần nói hết, tiểu sa di đã nhăn nhó như sắp khóc, lập tức ngoan ngoãn đi ra ngoài, miệng vẫn lẩm bẩm điều gì đó. Nghe kỹ thì thấy rõ ràng đang lặp đi lặp lại ba chữ: “Đừng tụng nữa.”

Quý Biệt Vân thấy thế thì không khỏi buồn cười, khóe miệng khẽ cong lên.

Tên tiểu sa di này thật thú vị, có lẽ là vị hòa thượng hoạt bát nhất mà hắn từng gặp. Nhưng khi ánh mắt của Quan Trần một lần nữa dừng lại trên người mình, nụ cười ấy lập tức cứng lại, nhất thời không biết nên nói gì.

Quan Trần nghiêng người, mở lời trước: “Thí chủ, mời.”

Quý Biệt Vân liếc nhìn y một cái, hòa thượng hơi cúi đầu, gương mặt nghiêng dưới ánh nến sạch sẽ như ngọc ấm. Diện mạo rất giống Tuệ Tri, nhưng thần thái và khí chất lại hoàn toàn khác biệt. Huống hồ năm xưa lúc chia tay, dung mạo của Tuệ Tri vẫn chưa phát triển hết, bởi vậy hắn vẫn chưa dám tùy tiện đưa ra kết luận.

Hắn thu hồi ánh mắt, bước đi trước, hòa thượng lặng lẽ theo sau. Ánh đèn l*иg kia luôn ở phía sau Quý Biệt Vân, không xa không gần, vừa đủ chiếu sáng con đường dưới chân hắn.

Trong chùa quanh năm tràn ngập một hương thơm nhè nhẹ, mang theo mùi khói nặng, chính là do hương khói không ngớt từ khách nhiều phương. Quý Biệt Vân ngửi mùi hương này, trong lòng cũng vô thức bình tĩnh lại.

Hắn cố ý đi chậm vì lo vết thương, mãi đến khi bước đến cuối hành lang mới mở miệng: “Sư phụ thấy ta toàn thân đầy máu, chẳng lẽ không muốn hỏi gì sao?”

Sau lưng yên tĩnh một hồi, rồi mới vang lên giọng nói ôn hòa của hòa thượng: “Bần tăng không phải phán quan. Thí chủ đã gục trước mặt, bần tăng tự nhiên phải cứu.”

Hắn thấy câu trả lời này thật khéo léo, lại có chút buồn cười, bèn cố ý nói: “Tiểu hòa thượng Tuệ Tri, đã gần năm năm không gặp, ngươi học Phật quả là tiến bộ không ít.”

Dứt lời, hắn quay đầu nhìn hòa thượng, thẳng thắn quan sát thần sắc của y. Nhưng hòa thượng chỉ hơi cau mày, nghi hoặc nói: “Pháp hiệu của bần tăng là Quan Trần, không phải Tuệ Tri mà thí chủ nhắc tới.”

Quý Biệt Vân trong lòng vẫn đầy nghi hoặc. Dù thật sự là mình nhận lầm người, thì việc vị tăng nhân này xuất hiện ở đây cũng quá mức trùng hợp.

Hắn nhìn người được gọi là “Quan Trần”, nhẹ nhàng giật lấy chiếc đèn l*иg và đưa lên trước mặt cả hai. Ánh sáng vàng mờ hắt rõ ngũ quan của đối phương.

“Ngươi học được cách nói dối rồi, Triệu Khước Hàn.”

Triệu Khước Hàn chính là tục danh của Tuệ Tri. Khi còn nhỏ, Quý Biệt Vân không thích gọi pháp hiệu Tuệ Tri, mà thường xuyên gọi vị tiểu hòa thượng lớn hơn mình hai tuổi này bằng tên tục. Đối phương chưa từng nổi giận, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt không hài lòng rồi lại im lặng chấp nhận.

Quý Biệt Vân bước lên hai bước, muốn nhìn rõ con người trước mặt.

Thế nhưng điều mà hắn thấy chỉ là một người lạnh như băng, tựa như tượng Bồ Tát đã thành tinh. Rõ ràng còn đang thở, nhưng chẳng giống chút nào với một người sống bằng xương bằng thịt.

Quan Trần lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa bọn họ.

Vẻ điềm tĩnh trên gương mặt không thay đổi, chỉ có sự bất đồng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: “Bần tăng là Quan Trần.”

Một cái tên thật khéo — Quan Trần.

Quý Biệt Vân nhớ lại thuở nhỏ từng nghe đại hòa thượng chùa Linh Đông tụng kinh, nào là “Quán Tự Tại Bồ Tát”, nào là “Chiếu kiến ngũ uẩn giai không”. Pháp hiệu của vị tăng nhân này quả thực cùng một dòng với những lời trong kinh Phật — giữa chốn hồng trần mờ mịt, chỉ đứng bên nhìn như khách hành hương.

Vừa rồi hắn nói vậy phần nhiều là để dò xét. Nhưng sau khi quan sát nhất cử nhất động của Quan Trần, lại thấy chẳng hề giống chút nào với tiểu hòa thượng Tuệ Tri trong trí nhớ. Hai bóng hình trong đầu hắn dần dần tách biệt, không còn nhập làm một.

Thôi vậy, e chỉ là có vài nét tương tự mà thôi.

Hắn đặt đèn l*иg xuống, lùi lại hai bước rồi xoay người tiếp tục bước về phía trước, vừa đi vừa bắt đầu bịa chuyện:

“Đắc tội rồi. Lúc nhỏ ta từng ghé qua ngôi chùa này, có gặp một tiểu hòa thượng pháp hiệu Tuệ Tri. Nay trở lại chốn xưa, lại ngỡ hắn vẫn còn ở đây. Nhưng ta thấy phía tây của chùa hình như đang trùng tu, mà mấy vị lão sư trước kia thì chẳng thấy đâu cả. Chùa Linh Đông này đổi người quản lý rồi sao?”

Quan Trần lại bước theo, lần này đi song song với hắn để tiện trò chuyện.

“Bần tăng không phải người của bản tự, vốn đến từ kinh thành, phụ trách việc tu sửa nơi này.” Quan Trần thong thả nói, ngay cả cách trò chuyện cũng khiến người ta cảm thấy yên lòng:

“Vào tháng 11 năm ngoái, lúc bần tăng mới tới, chùa đã hoang phế, chỉ còn lại hai ba vị tăng nhân và vài gian phòng cũ kỹ.”

Lại là người từ kinh thành tới.

Nếu chùa Linh Đông đã hoang phế, e rằng Tuệ Tri cũng đã rời đi từ lâu.

Quý Biệt Vân đi được vài bước thì thấy mệt, bèn khoát tay ngồi xuống nghỉ dưới mái hành lang. Lúc này, Quan Trần như sực nhớ ra điều gì, quay sang nói với hắn: “Trong chùa hình như quả thật còn giữ lại một vài vật. Thí chủ chờ một lát, bần tăng đi lấy.”

Chưa kịp để Quý Biệt Vân hỏi han gì thêm, vị tăng nhân đã khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi, ngay cả đèn l*иg cũng không mang theo, để lại mình hắn ngồi đó. Gió đêm lạnh buốt, hắn kéo chặt áo khoác, trong đầu không ngừng suy đoán Quan Trần sẽ mang thứ gì trở lại — một tín vật? Một chiếc cà sa Tuệ Tri từng mặc?

Thôi đi, chỉ cần không phải di vật là được.

Hắn không muốn có thêm ai vì mình mà vạ lây, thậm chí mất mạng.

Tựa lưng vào cột hành lang, hắn nghiêng đầu ngắm ánh nến trong chiếc đèn l*иg. Dù không có gió, ngọn lửa vẫn nhảy nhót không yên, chẳng lúc nào chịu đứng yên một chỗ.

Ngẩng đầu nhìn ra xa, bên ngoài đại điện đang dựng giàn giáo cao chót vót, lớp sơn ở hai đầu mái nhà đã được quét lên một nửa, dường như sự hoang tàn của ngày trước sắp được che đậy hoàn toàn.

Thành Linh Châu, nơi đâu cũng quen thuộc, vậy mà hắn lại không thể ở lại. Giờ đây, nơi nên đến… là kinh thành Thần Kinh.