App Khách Sạn Mèo

Chương 23.2

Hạ An An đang ngồi trong nhà, cầm máy tính bảng bắt đầu bận rộn.

[Xin lỗi, số tiền hiện tại của bạn là 0, hãy kiếm thêm nhiều đồng vàng để đổi được càng nhiều thức ăn cho mèo.]

Sau đoạn thông báo này có một dấu chấm hỏi, Hạ An An ấn vào dấu chấm hỏi đó.

[Với cấp bậc hiện tại của bạn có các cách kiếm đồng vàng như sau:

Tiếp tục cho nhiều mèo con ăn, tăng độ yêu thích của chúng dành cho bạn.

Hệ thống đã mở tính năng khách sạn cho bạn, chỗ ở trong khách sạn đang có là: 1. Hãy sắp xếp vị trí thích hợp cho mèo vào ở. Có mèo con vào ở sẽ tự động kiếm thêm đồng vàng. (Cách 2 sẽ kiếm được đồng vàng nhanh hơn cách 1, đề cử!)]

Đọc xong hướng dẫn, An An hiểu rằng nếu cho mèo con vào ở trong khách sạn thì sẽ kiếm được đồng vàng.

Vì thế cô bé quay lại giao diện hệ thống, thông qua hướng dẫn kéo một con mèo đến giữa sân, không bao lâu sau trên hình ảnh xuất hiện một con mèo quất chạy tới, sau khi ăn thức ăn cho mèo nó liền chạy vào vị trí cô bé đã chọn để nghỉ ngơi.

Hạ An An nhìn giao diện với ánh mắt chờ mong, chờ hệ thống nhảy ra thông báo khen thưởng cô bé sẽ có càng nhiều đồng vàng.

Năm phút trôi qua…..

Không có.

Thêm năm phút nữa….

Số đồng vàng vẫn là số 0.

Hạ An An thả máy tính bảng xuống, đi đi lại lại ở trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm túc như đang tự hỏi điều gì.

Đúng lúc này bên ngoài sân sau có tiếng động, lỗ tai cô nhóc khẽ giật rồi nhìn qua cửa sổ, quả nhiên là hai con mèo tam thể và quất trắng đang chạy vào ăn thức ăn cho mèo.

Đồng thời giao diện app cũng nhảy ra thông báo, Hạ An An đi qua xem.

[Chúc mừng bạn, thành công cho mèo con ăn, giá trị kinh nghiệm +2, đồng vàng +2.]

Hạ An An mở to đôi mắt nhìn hàng chữ sau đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hình như đã hiểu cách sử dụng của app ‘Khách sạn mèo’.

Không bao lâu sau, con mèo quất màu cam cũng tới, sau khi nó ăn no nê, thì tìm chỗ ngủ dưới tàng cây như bình thường.

Hệ thống nhảy ra tiếng thông báo tiếp:

[Chúc mừng bạn, thành công cho mèo con ăn, giá trị kinh nghiệm +1, đồng vàng +1.]

Hóa ra là như vậy, cho nên chỉ cho mèo trong trò chơi ăn thì hệ thống của app sẽ khen thưởng giá trị kinh nghiệm, còn cho mèo bên ngoài thế giới thực ăn hệ thống mới khen thưởng đồng vàng!

Cô bé tiếp tục chờ đợi, con mèo quất ngủ dậy thấy bụng lại đói sau đó đi đến góc tường để ăn thêm.

Hạ An An phát hiện, lần này hệ thống không thông báo khen thưởng đồng vàng nữa.

Cô bé đã hiểu, có lẽ một ngày chỉ tính cho các con mèo khác ăn còn có con mèo ăn lần thứ hai thì không, cho nên hệ thống kiến nghị nhanh chóng xây chỗ ở cho mèo sẽ được càng nhiều đồng vàng hơn.

Vì thế, Hạ An An mở hướng dẫn ra, bắt đầu tìm tòi khắp nhà.

Rất nhanh cô bé đã thấy trong huyền quan* có hộp đựng giày của mẹ, An An dùng một tay cầm hộp tay còn lại cầm máy tính bảng đi vào sân sau.

*Huyền quan: được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.

Con mèo quất ăn no nê xong lại nằm dưới cây lê ngủ, Hạ An An đặt chiếc hộp bên cạnh chỗ thức ăn cho mèo, rồi nhìn xung quanh để điều chỉnh hướng cho phù hợp, lúc này mới hài lòng đưa mắt về phía giao diện hệ thống.

[Chúc mừng bạn đã thành công xây chỗ ở cho mèo con, khen thưởng đồng vàng +1.]

Sau khi thành công, Hạ An An nhanh tay chọn vào chỗ mua thức ăn cho mèo.

[Xin lỗi, số đồng vàng hiện tại của bạn không đủ để đổi thức ăn cho mèo, hãy tiếp tục kiếm thêm đồng vàng. Lưu ý: Cho mèo con ở trong khách sạn 5 phút trở lên sẽ được khen thưởng đồng vàng.]

Lúc này Đa Tể quay đầu nhìn cô nhóc, không biết cô nhóc đang làm gì.

Chỉ thấy cô nhóc nghịch cái hộp một lúc rồi lại chơi máy tính bảng.

Hôm nay Đa Tể không ngủ ngon được vì nó có tâm sự trong lòng, lúc nãy nó gặp Lão Ưng ở trên đường.

Hóa ra Lão Ưng đã biết chuyện nó giúp Hoa Hoa và Đại Cát, vì đây là chuyện tốt nên Lão Ưng khen ngợi nó mãi, cũng nói rằng đàn mèo sẽ nhớ ơn của nó nhưng Lão Ưng đưa ra một yêu cầu mong nó có thể giúp thêm nhiều con mèo nhỏ hơn, chuyện này khiến Đa Tể thấy khó xử vô cùng.

Lý do rất đơn giản, nó có thể cảm nhận được cảm xúc của con người.

Nó biết cô nhóc trước mắt mình không có ý kiến gì về việc Hoa Hoa và Đại Cát đến đây ăn chực, còn người lớn trong nhà thì khác.

Hình như cô ấy rất thích nó còn khi thấy con mèo hoang khác, cảm xúc của cô ấy không được tốt lắm.

Nó cũng biết, người lớn đó là mẹ của cô nhóc, nó không chắc nếu đưa càng nhiều mèo đến sân sau thì mẹ cô nhóc có tức giận hay không.

Nó không thể mạo hiểm như vậy được cho nên nói đúng sự thật cho Lão Ưng nghe, chỉ sợ mình không đưa được nhiều mèo tới đây ăn.

Lão Ưng không ép buộc nó, nói mình sẽ tìm cách khác.

Đa Tể đang rơi vào dòng suy nghĩ của mình, chờ khi nó hoàn hồn lại thấy cô nhóc đã đến bên nó từ lúc nào, Đa Tể hoảng sợ định đứng lên.

Giây tiếp theo, Đa Tể phát hiện ra cơ thể mình mất cân bằng, cô nhóc ôm nó lên!

Sao… Sao lại thế này!

Đa Tể có hơi hoảng sợ, nhưng lại e dè không muốn dọa cô bạn nhỏ đành căng thẳng ghé vào l*иg ngực cô bé, sợ cô bé sẽ quăng mình đi đồng thời tìm cơ hội để nhảy xuống.

Không bao lâu sau, mèo quất cảm nhận được cơ thể được đặt xuống, vừa mới thở một hơi đã phát hiện ra cô bạn nhỏ đang bỏ mình vào cái hộp đựng giày.

Đa Tể: Meo meo meo?~

Nó không biết cô bạn nhỏ định làm gì chẳng qua chiếc hộp quá nhỏ, ngay cả mông nó cũng bị cho ra ngoài.

Đa Tể muốn nhảy ra khỏi hộp nhưng bị bạn nhỏ ôm chặt lấy, hình như cô bé không muốn cho nó rời khỏi cái hộp.

Đa Tể khóc không ra nước mắt, vậy phải làm sao đây…

Nó do dự một hồi cuối cùng yên lặng dịch mông, cố gắng ngồi xổm ở trong hộp, nhét luôn cái đuôi của mình vào. Làm gì giờ, cô nhóc ngày nào cũng cho mình ăn muốn làm gì cũng phải chấp nhận.

Năm phút sau, Hạ An An mới thả cho con mèo quất ra, nó nhanh chóng chuồn ra khỏi hộp đi về dưới cây lê, liếʍ bộ lông bị xù của mình.

[Khách sạn của bạn đã có vị khách đầu tiên, bạn có thể nhấp vào bảng hệ thống để xem thông tin của khách. Bởi vì mức độ hài lòng của khách là 0 nên số đồng vàng khen thưởng là 0, bạn hãy thay đổi chỗ ở lớn hơn cho mèo con nhé!]