App Khách Sạn Mèo

Chương 23.1

Nhìn thấy tờ giấy này, Hạ Thi Kết ngạc nhiên hỏi: “Ôi trời, An An, cái app ‘Khách sạn mèo’ có thể mua thức cho mèo được sao? Hẳn một túi nặng 2kg. Túi này mình mua ở siêu thị cũng phải mất 30 tệ đấy.”

Hạ An An nhìn túi thức ăn cho mèo, trên mặt là vẻ hoang mang, cô bé còn cho rằng app chỉ chơi cho vui mà thôi, ai ngờ đồng vàng lại mua được đồ thật chứ.

“Đồng… Vàng…” An An muốn giải thích nhưng chỉ phát ra được hai chữ này.

Hạ Thi Kết lập tức hiểu ra, có thể kiếm đồng vàng trong app, mà đồng vàng có thể đổi lấy phần thưởng, có lẽ đây là mánh lới quảng cáo của công ty để lôi kéo người chơi.

Lúc trước cô ấy từng nghe Nhậm Văn nói, bây giờ chơi game đều tốn rất nhiều tiền, muốn mua một bộ đồ trong trò chơi hay một tấm card phải mất tận một ngàn tệ thậm chí là một vạn tệ.

Tuy giờ cô ấy có chút tiền tiết kiệm nhưng vì thất nghiệp không có nguồn thu nhập cố định cộng thêm việc cách một khoảng thời gian sẽ đưa An An đi khám bác sĩ một lần cho nên chi phí khá đắt đỏ, với lại trên máy tính bảng không liên kết tài khoản ngân hàng của cô ấy, có lẽ do An An chơi nhiều và cũng chơi tốt nên mới có phần thưởng.

“Như vậy đi, con muốn cho mèo hoang trong khu chung cư ăn nhưng mẹ lại không có nhiều tiền, nếu con có thể đổi thức ăn cho mèo từ app càng nhiều thì sẽ cho được nhiều mèo ăn hơn, mẹ ủng hộ con.”

Nghe thấy lời này, đôi mắt của Hạ An An lóe lên tia sáng, cô bé nhanh chóng ngồi lên sô pha, cầm lấy máy tính bảng bắt đầu nghiên cứu.

….

Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Lão Ưng không được tốt lắm.

Nó đã lớn tuổi lại gặp đúng lúc thiếu thốn đồ ăn, mặc dù vất vả nhưng cũng dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình để sống sót.

Chẳng qua là tội mấy con mèo nhỏ đấy, tuổi chưa lớn cơ thể lại yếu, chỉ e là không qua nổi thời kỳ này.

Lần trước khi mở họp nó thấy dáng vẻ suy yếu của Hoa Hoa, nghĩ thầm cuộc họp lần sau chắc sẽ không thấy Hoa Hoa nữa.

Sau đó nghe con mèo khác nói tình hình của Đại Cát còn tệ hơn cả Hoa Hoa, có khi Đại Cát là người đi trước cũng nên.

Nó thường xuyên hoạt động quanh khu vực gần phố buôn bán cạnh trường học, hôm nay nó vào khu chung cư Hạnh Phúc, nghĩ nếu Hoa Hoa hoặc Đại Cát mất đi, tốt xấu gì cũng nên chôn bọn nó ở bồn hoa nhỏ.

Không ngờ lang thang đi một vòng mà vẫn không gặp hai con mèo đâu, chỉ thấy mỗi Sơ Bát.

Sơ Bát rất thân quen với nó, nó liền đi lên hỏi xem Sơ Bát có nhìn thấy Hoa Hoa và Đại Cát hay không.

Sơ Bát đang đứng trên cửa sổ liếʍ lông, thấy Lão Ưng tới nó lập tức nhảy xuống cửa sổ, chậm rãi dẫn đường đi tới trước một khu nhà rồi chu môi hất về phía sân sau.

Lão Ưng sững sờ, đó không phải là…. Căn nhà trước kia bọn mèo tụ tập hay sao? Trước đây không có ai ở nên chúng nó mới mở họp ở chỗ sân sau.

Chẳng lẽ, Hoa Hoa và Đại Cát đều ở đây?

Lão Ưng là một con mèo hoang rất có kinh nghiệm, cũng biết rõ một chuyện: Muốn sống lâu dài nhất định phải tránh xa con người.

Cho dù những người đó tốt với mèo hoang thì vẫn phải duy trì khoảng cách.

Cho nên sau khi chỗ này có người đến ở nó không hề tới nữa, cũng báo cho những con mèo khác đừng đến gần.

Lúc này, cho dù có Sơ Bát chỉ đường, Lão Ưng cũng cẩn thận ngồi xổm trong lùm cây đối diện căn nhà âm thầm quan sát, muốn xác nhận xem chỗ này có nguy hiểm gì không.

Nhờ cái tính cẩn thận nên nó mới trở thành con mèo hoang sống lâu nhất trong vùng.

Lúc nó chuẩn bị đi tìm tòi thì phát hiện Đại Cát lén chạy ra đường nhỏ.

Lão Ưng: !!!!

Nó đang thấy cái gì vậy?

Đại Cát còn sống!?

Hơn nữa còn cường tráng hơn lần trước nhiều!

Hai tháng nay Đại Cát bị bệnh nặng, tuy may mắn sống sót nhưng cơ thể của một con mèo nửa tuổi gầy gò ốm yếu như vậy chắc chắn sẽ không sống được lâu.

Lần này giữa nguy cơ mất hết đồ ăn, Đại Cát là con mèo khó vượt qua nhất, không ngờ mới mấy ngày không gặp Đại Cát không những không sao, thậm chí còn hoạt bát hơn trước, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được cơ thể lớn lên khá nhiều.

Lão Ưng xoa đôi mắt, cảm giác mình già cả mắt mờ rồi.

Nó lại thấy một con mèo tam thể ở đằng sau, khom lưng chạy ra đường nhỏ, lúc đi đến giao lộ còn ngó trái nhìn phải xem có ai khác không, thấy không có con mèo nào mới dám chui ra.

Lần này Lão Ưng xác nhận là mình không nhìn lầm, cũng xác nhận rằng hôm nay mình gặp được chuyện lạ.

Con mèo tam thể đã mất đi vẻ yếu ớt của lần trước, rõ ràng thời gian này nó ăn uống khá tốt, tinh thần sảng khoái, ngay cả lông trên người cũng không bẩn nữa.

Lão Ưng nhanh chóng chui ra khỏi lùm cây đuổi theo hai con mèo, nó nhất định phải hỏi cho rõ ràng!