Sau Khi Xuyên Vào Trò Chơi Cyber, Tôi Thành Công Soán Ngôi Boss

Chương 22: Vùng biển âm u

Editor: L’espoir

*

“Trước tiên chúng ta tập trung giải quyết chuyện trước mắt.” Dương Tinh Vẫn nói: “Tôi nghe đội trưởng của cô nói, cô rất không quen với việc gϊếŧ người.”

Ngỗi Tân khẽ “ừm” một tiếng.

“Có thể nói cho tôi biết cảm giác của cô không?” Dương Tinh Vẫn nói.

“Cảm giác làm tổn thương một loài khác khác với làm tổn thương đồng loại, anh có biết cảm giác đó không, chủ nhiệm Dương?” Ngỗi Tân nói.

“Sinh vật dị chủng là dị chủng, cho nên cô không có gánh nặng mà nổ súng, nhưng đối mặt với con người, cô khó lòng giữ được lý trí để bắn, phải không?” Dương Tinh Vẫn nói.

Ngỗi Tân đối mặt với nghi vấn của hắn, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Trong quan niệm của Ngỗi Tân, cô và Sài Kiếm là đồng loại, và Tập Lương cũng là đồng loại.

Ở thế giới thứ hai, ngoại trừ người chơi ra, tất cả mọi người ở trong mắt cô đều là ngoại tộc.

Ngỗi Tân cho biết: “Tôi đã gϊếŧ chết đồng loại, mặc dù tôi biết tôi không làm gì sai cả, nhưng điều đó vẫn khiến tôi cảm thấy không thể nào nguôi ngoai.”

“Sự đồng cảm của con người quyết định cô sẽ sinh ra cảm xúc như vậy, là một nhân viên an ninh, cô được định sẵn phải đối mặt với những cảm xúc này, chiến đấu chống lại chúng.” Dương Tinh Vẫn nói: “Bây giờ chúng ta hãy đưa ra một giả thuyết nhé, Ngỗi Tân.”

“Gả sử mọi người không gặp phải sinh vật dị chủng, hay mối đe dọa từ thủy tức ký sinh trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, cô sẽ đối xử với Sài Kiếm như thế nào?”

Ngỗi Tân không suy nghĩ gì, cô nói: “Nếu gã cầm vũ khí, tôi sẽ đánh gãy cái tay cầm vũ khí của gã, nếu hắn muốn tiếp tục phản kháng, tôi sẽ tiếp tục nhắm vào tay còn lại của gã, không có tay thì còn chân chân, cho đến khi gã mất đi khả năng chống cự, lúc đó đội trưởng có thể bắt giữ gã.”

Dương Tinh Vẫn nói: “Từ đầu đến cuối, cô không hề nghĩ tới việc chọn thẳng tay bắn chết gã, cô chỉ muốn khiến gã mất đi khả năng chống cự thôi, đúng không?”

Ngỗi Tân gật đầu.

“Cô là một người thiện lương, Ngỗi Tân.” Dương Tinh Vẫn nói.

Nếu Sài Kiếm phản kháng, Adam sẽ quyết định gã là mối đen dọa, đồng đội của Ngỗi Tân sẽ trực tiếp bắn chết gã.

Chỉ có cách khiến Sài Kiếm hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng thì gã mới có thể bảo toàn được tính mạng.

Gã không thể chống cự, cũng không thể trốn thoát, vùng vẫy là vô nghĩa.

Bị mất tay chân có thể lắp robot, không chừng robot còn dùng tốt hơn cả đồ nguyên bản.

Người chết là chết thật, không thể sống lại được.

“Bây giờ giả thiết này không còn ý nghĩa nữa, gã đã chết rồi.” Ngỗi Tân nói.

“Sau này cô sẽ còn phải đối mặt với nhiều tình huống như thế này nữa, cô…”

Dương Tinh Vẫn chưa nói xong, Ngỗi Tân đã nói: “Tôi đang cố gắng kiểm soát sự đồng cảm của mình. Quả thật tình huống này chắc chắn sẽ thường xuyên xảy ra trong tương lai, tôi đã vượt qua được rồi.”

“Cô cũng là người mạnh mẽ, Ngỗi Tân.” Dương Tinh Vẫn ôn hòa nói.