Editor: L’espoir
*
Ngỗi Tân ở lại trong phòng trị liệu tâm lý trong hai tiếng đồng hồ, uống ba ly trà táo đỏ kỷ tử, còn được hắn thịnh tình mời đi ăn cơm trưa ở căn tin của nhân viên.
Khi cô rời đi, Dương Tinh Vẫn còn chu đáo đưa cho cô một hộp táo đỏ kỷ tử, nói: “Uống nhiều một chút, bổ khí huyết, tôi thấy sắc mặt cô lúc nào cũng rất tái nhợt, trông có vẻ thiếu khí huyết.”
Ngỗi Tân bất đắc dĩ tiếp nhận ý tốt của Dương Tinh Vẫn, ôm một hộp táo đỏ kỷ tử trở về phòng nghỉ.
Bây giờ là buổi chiều, thời gian nghỉ trưa đã qua.
Ngỗi Tân đặt quả táo đỏ kỷ tử xuống, đi đến sân tập luyện của tiểu đội 7 để báo danh.
Bất kể là thành viên chính thức hay là thực tập sinh như cô, thời gian khi không làm nhiệm vụ cơ bản đều dành cho việc huấn luyện, trong đó bắn súng, võ thuật và các loại huấn luyện thực chiến là quan trọng nhất.
Cô đi thang máy xuống tầng hầm, nơi có một tầng toàn bộ dành cho sân tập luyện.
Cô quét mống mắt ở cửa vào phòng huấn luyện, Adam nhắc nhở: “Nhân viên an ninh thực tập Ngỗi Tân, ngài có thể sử dụng thiết bị huấn luyện ở khu A và khu B để tiến hành rèn luyện cơ bản, quyền sử dụng các khu vực khác tạm thời không thể mở ra cho ngài.”
Đãi ngộ của nhân viên thực tập và nhân viên chính thức có sự khác biệt, Ngỗi Tân không để ý, dù sao máy móc cao cấp hơn cô cũng không biết dùng, lần này cô đến phòng huấn luyện là để xác nhận khả năng kiểm soát súng ống của mình.
Khu A bao gồm phòng huấn luyện bắn súng.
Ngỗi Tân tiến vào phòng huấn luyện nhìn lướt qua, phát hiện nơi này không có ai,bèniền tùy tiện tìm một chỗ trống đứng yên.
“Mời ngài lựa chọn vũ khí huấn luyện.” Adam nói.
“Súng lục tiêu chuẩn.” Ngỗi Tân nói.
Mặt bàn kim loại trước mặt không tiếng động mở ra hai bên, một khẩu súng đen nhánh nằm yên tĩnh trên bàn.
Ngỗi Tân cầm lấy súng, trầm tư vài giây tháo nó ra, nhớ kỹ từng linh kiện của nó rồi lắp ráp từng cái một.
Cô giơ ngang súng lên, dùng tư thế thoải mái nhất chỉ về phía trước nói: “Mục tiêu ba mét.”
“Rồi, đã thiết lập bia 3 mét.” Adam đáp lại.
Ngỗi Tân không ngắm bắn kỹ, cô dựa vào cảm giác của bàn tay để mà nổ súng, trong tiếng súng liên tục, toàn bộ viên đạn cô bắn ra đều trúng mục tiêu, không một viên nào trượt mục tiêu, hơn nữa mỗi viên đều nằm trong vòng 8 điểm.
Lực giật của loại súng này lớn hơn một chút so với dự tính của cô, giữa ngón cái và ngón trỏ của cô có chút tê dại.
Ngỗi Tân không có khái niệm gì đối với thành tích của mình, cô đổi băng đạn, dự định tiếp tục thử: “Mục tiêu 10 mét.”
“Đã thiết lập bia mười mét.” Adam nói.
Lần này bia ngắm xa hơn, người có thị lực bình thường gần như khó có thể thấy rõ vòng tròn trên bia ngắm.
Ngỗi Tân bình tĩnh, giơ ngang súng lên, lần này cô tiến hành ngắm bắn có chủ đích.
Cô bóp cò, chỉ bắn ra một viên đạn.
“Pằng!”
Viên đạn bắn trúng vòng 10! Trung tâm của bia ngắm!
Mặt mày Ngỗi Tân giãn ra: “Adam, bia mười lăm mét.”
Cô đã thực hiện nhiều lần thử, khoảng cách đến mục tiêu từ 15 mét dần dần tăng lên đến 25 mét.
Mỗi lần bắn, thành tích thấp nhất của cô đều không rời khỏi 7 điểm.
Đầu ngón tay Ngỗi Tân tê dại, nhưng thể xác và tinh thần thoải mái, giống như tất cả phiền não và áp lực đều được bắn ra ngoài bằng khẩu súng của cô.
Thành tích như vậy không thể tách rời sự hỗ trợ của “bản năng chiến đấu”, tuy nhiên cô vẫn rất có năng khiếu bắn súng, qua từng lần bắn, cô đã nâng cao hiểu biết và sự am hiểu về súng, huấn luyện là phương thức cô làm quen với những vũ khí bằng kim loại này.