Sau Khi Xuyên Vào Trò Chơi Cyber, Tôi Thành Công Soán Ngôi Boss

Chương 21: Vùng biển âm u

Editor: L’espoir

*

“Trà, trà gì cũng được.” Ngỗi Tân nói.

Dương Tinh Vẫn nhấn nút đun nước: “Vậy pha cho cô một chén trà kỷ tử táo đỏ đi, tôi uống cái này mỗi ngày.”

Ngỗi Tân: “…?”

Vị chủ nhiệm Dương này còn trẻ mà đã bắt đầu dưỡng sinh rồi sao?

Dương Tinh Vẫn thuần thục pha một ly trà kỷ tử táo đỏ, còn bỏ thêm một cục đường đỏ vào ly sứ, hắn đẩy chén trà qua nói: “Thích cách trang trí văn phòng của tôi không?”

“Thích, không giống với những nơi khác.” Ngỗi Tân nhấp một ngụm trà.

“Tôi ghét màu sắc của kim loại, nó quá lạnh lẽo, nhìn lâu sẽ khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.” Dương Tinh Vẫn nói: “Trong xã hội hiện nay, ngày càng có nhiều người mắc bệnh tâm thần, không chỉ do áp lực sinh tồn mà còn do môi trường sống. Kim loại và máy móc gợi cho người ta liên tưởng đến hiệu suất cao, lý trí và nghiêm ngặt, con người luôn bị bao quanh bởi kim loại và máy móc, không thể thư giãn, cho nên tôi đã thay đổi phong cách phòng trị liệu tâm lý một chút, trở nên ấm áp và ‘giàu cảm xúc’ hơn một chút.”

“Nơi này tốt lắm.” Ngỗi Tân cho biết: “Chúng ta không bắt đầu tư vấn tâm lý ngay lập tức à?”

“Đây chính là tư vấn tâm lý, chúng ta đến đây để trò chuyện, trò chuyện về cuộc sống thường ngày, giải tỏa phiền muộn.” Dương Tinh Vẫn nói: “Công việc của bộ phận điều tra vất vả lắm phải không?”

“Cũng may, tôi là người mới, đội trưởng và những người khác rất chiếu cố tôi.” Ngỗi Tân nói một cách khô khan.

“Cô có thể tâm sự với tôi về những phiền muộn của cô.” Dương Tinh Vẫn nói: “Ngỗi Tân, người có thể vào đội ngoại vụ đều không phải là người thụ động, cô phát hiện vấn đề thì phải chủ động giải quyết vấn đề, không thể trở nên bị động.”

Ngỗi Tân ngẩn ra.

“Đúng thật là tôi có một nỗi phiền muộn.” Cô rũ mắt uống trà, đặt tách trà xuống: “Trước kia tôi cũng cảm thấy mình là một người chủ động, tôi cố gắng học tập, cố gắng học đại học, cố gắng kiếm tiền… Nhưng gần đây tôi trở nên rất thụ động.”

“Phần lớn thụ động là do không xác định được mục tiêu phấn đấu.” Dương Tinh Vẫn nói: “Mục tiêu của cô là gì, cô đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Ngỗi Tân không chắc chắn nói: “Làm một kẻ lắm tiền chăng?”

Dương Tinh Vẫn cười cười: “Cô thấy đấy, chính cô cũng không xác định được mục tiêu của mình. Mục tiêu phải khiến lòng cô tràn đầy động lực chỉ cần nghĩ đến nó, giọng điệu của cô khi nhắc đến mục tiêu phải chắc chắn và quyết tâm, chứ không phải do dự.”

Ngỗi Tân nhíu mày.

“Việc xác định mục tiêu rất khó khăn, tôi biết. Thời điểm tôi lên đại học cũng trải qua một thời kỳ mê mang dài dằng dặc, cuối cùng mới biết được mình muốn cái gì.” Dương Tinh Vẫn nói: “Cô có thể từ từ suy nghĩ.”

“Vâng.” Ngỗi Tân gật đầu.