Editor: L’espoir
*
Tội phạm Sài Kiếm đã bị thay thế bởi người chơi Sài Kiếm, linh hồn vô tội đang cư ngụ trong thể xác của tội phạm, Sài Kiếm không phải NPC của thế giới thứ hai, gã là đồng loại của Ngỗi Tân.
Lời nói của Lan Lam không mang lại sự an ủi nào cho Ngỗi Tân.
Cô lặng lẽ khiêng K80 đi xuống cầu thang tháp tín hiệu: “Hội hợp với đội trưởng thôi.”
Nhiệm vụ kết thúc, Sài Kiếm đã chết, cuộc khủng hoảng bất ngờ của thủy tức ký sinh cũng được giải quyết, đến khi những nhân viên an ninh tiếp ứng đến, họ đã có thể trở về tòa nhà điều tra rồi.
Ngỗi Tân tháo mũ bảo hiểm xuống, cơn mưa dày đặc tạt vào ướt sũng người cô, cô nhìn bầu trời u ám đầy mây mù, rầu rĩ thở ra một hơi.
Cô bắt đầu chán ghét những ngày mưa, đây là ngày thứ ba cô đến thành phố Biển Đen, nơi đây đã mưa suốt ba ngày liên tiếp.
“Con dị chủng đó là sao vậy?” Ngỗi Tân hỏi Lan Lam.
“Việc thanh trừ chúng là trách nhiệm của tổ ứng phó khẩn cấp, cô vẫn đang là nhân viên an ninh thực tập, không nên biết quá nhiều. Lan Lam nói: “Khi cô trở thành nhân viên chính thức, cô sẽ biết nhiều hơn về sinh vật dị chủng. Ngày đó không còn xa nữa đâu, hành động lần này của cậu đã lập công, đội trưởng sẽ giúp cậu xin chuyển chính thức. Công việc chính của chúng tôi ở Cục Điều tra là duy trì trật tự đô thị, việc thanh trừ các loài dị chủng không thường xuyên xảy ra, dù sao rất hiếm khi thấy chúng.”
Ngỗi Tân cho biết: “Anh nói rằng chúng không nên xuất hiện trong thành phố, chúng nên ở bờ biển…”
“Ừ, thủy tức ký sinh không thể tách rời khỏi nước. Tôi đoán nhất định là vì thời tiết lượng mưa tăng, nước biển chảy ngược, mới làm cho thủy tức ký sinh có cơ hội lên bờ.” Lan Lam nhíu mày suy tư.
Ngỗi Tân quyết định hỏi thẳng: “Cho đến giờ tôi chưa từng nghe nói tới loài sinh vật dị chủng này, chúng được sinh ra như thế nào vậy?”
“Tôi cũng không rõ nữa.” Lan Lam lắc đầu: “Việc cô gặp phải sinh vật dị chủng lần này là ngoài ý muốn, cô là người mới, đáng lẽ sẽ không đối diện những thứ này, thứ đó có sức ảnh hưởng thị giác quá lớn… Nó thực sự kinh tởm mà, phải không?”
“Đúng là rất kinh tởm.” Ngỗi Tân sau khi thoát khỏi trạng thái bắn súng nhớ lại cảnh những cái tua múa loạn trước đó, hơi buồn nôn.
“Thông thường mà nói, Adam sẽ kịp thời theo dõi được dấu vết của chúng, lúc này tổ ứng phó khẩn cấp sẽ ra sân, họ sẽ thanh tẩy chúng.” Lan Lam nói: “Có khi cả tháng tổ ứng phó khẩn cấp không phải ra quân một lần nào, có khi một tuần lại phải ra vài lần…”
“Các thành viên của đội khẩn cấp có phải đối mặt với những nguy hiểm như vậy mỗi khi họ thực hiện nhiệm vụ không?” Ngỗi Tân hỏi.
“Không phải lần nào cũng vậy.” Lan Lam giải thích: “Thành viên của đội ứng phó khẩn cấp không cố định, khi có tình huống sẽ rút thành viên từ các nhóm khác để thành lập đội nhỏ tạm thời, ví dụ như tôi…”