Sau Khi Xuyên Vào Trò Chơi Cyber, Tôi Thành Công Soán Ngôi Boss

Chương 17: Vùng biển âm u

Editor: L’espoir

*

Những cái tua mạnh mẽ của thủy tức ký sinh đột nhiên căng ra, sau đó xụi lơ xuống.

Thân hình khổng lồ bán trong suốt bao phủ lấy cơ thể Sài Kiến như một con sứa đang tan chảy.

Nó thực sự đang tan chảy, từ một sinh vật kết hợp giữa bạch tuộc và sứa thành một vũng chất lỏng nhầy nhụa như keo.

Thủy tức ký sinh rời khỏi chủ ký sinh chỉ có thể tồn tại trong thời gian ngắn, nó mạnh mẽ nhưng cũng rất yếu ớt, sở hữu trí tuệ cấp thấp, Sài Kiếm là chủ ký sinh tiếp theo mà nó chọn. Nếu nó thất bại trong việc kí sinh vào Sài Kiếm, nó cũng sẽ mất mạng.

Giang Minh nói chuyện ngắt quãng trong kênh liên lạc, hắn từ trên trời rơi xuống vẫn chưa chết, nhưng lại bị mắc kẹt trong xe cảnh sát.

Trong kính ngắm, Ngỗi Tân nhìn thấy Thư Húc Nghiêu và Lưu Khang Vân chạy như điên về phía xe cảnh sát, cố gắng giải cứu Giang Minh đang bị mắc kẹt trong xe ra.

Cửa kính chống đạn của xe cảnh sát đều bị nứt, cửa xe nghiêng sang một bên, Thư Húc Nghiêu đá văng cửa xe cùng Lưu Khang Vân kéo Giang Minh ra ngoài.

May mắn có nước mưa, xe cảnh sát không bị cháy quá dữ dội.

“Làm tốt lắm, Ngỗi Tân!” Lan Lam vỗ vai cô lớn tiếng khen cô: “Chúng ta hãy nhanh chóng thu dọn trang bị đi xuống hội hợp với đội trưởng. Xe cảnh sát bị hỏng rồi, nhưng nhân viên tiếp ứng sẽ đến ngay thôi. Chúng ta…

Hắn đột nhiên câm lặng.

Bởi vì hắn nhìn thấy bàn tay cầm súng của Ngỗi Tân đang run rẩy không rõ ràng, từ sau khi nổ súng cô vẫn luôn duy trì tư thế cứng ngắc này

“Cô không sao chứ, Ngỗi Tân?” Lan Lan ân cần đỡ vai Ngỗi Tân, đỡ cô đứng dậy.

“Tôi… Tôi không sao.” Ngỗi Tân cố gắng nắm chặt khẩu súng K80, đâm nòng súng xuống đất làm điểm tựa để chống đỡ cơ thể, cô đã quỳ một lúc lâu để nhắm bắn, chân tê rần hết cả rồi.

Cảm giác gϊếŧ người lần này khác với lần trước khi gϊếŧ hai tên cướp.

Lần trước cô vô ý thức, trước khi cô kịp phản ứng, hai người đó đã chết rồi, từ đầu tới cuối cô đều bị cảm giác phi thực tế bao phủ.

Lần này thì không giống, lần này là cô chủ động nổ súng, cô bắn viên đạn trí mạng kia, còn nhìn nó bắn trúng đầu Sài Kiếm.

Lan Lam hiểu rõ nói: “Đừng mang gánh nặng tâm lý, Tiểu Ngỗi. Trước khi bị bắt, Sài Kiếm đã tàn nhẫn sát hại vợ con của mình, lẽ ra gã phải đền mạng, nhưng luật pháp của chúng ta…” Anh vỗ vỗ bả vai Ngỗi Tân, dường như muốn thông qua động tác này truyền cho cô dũng khí và sức mạnh: “Gã vẫn chết chưa hết tội, cô làm vậy là vì dân trừ hại. Huống chi thủy tức ký sinh cứ bám lấy gã, gã vốn không thể nào sống nỗi nữa rồi.”

Đây chính là điểm quan trọng nhất, Ngỗi Tân không thể không để ý.

Sài Kiếm này không phải là “Sài Kiếm” kia.