Editor: L’espoir
*
“Được rồi, Lan Lam. Thư Húc Nghiêu ngắt lời: “Đợi khi Ngỗi Tân trở thành thành viên chính thức, cậu hẵng làm tròn tiếp vai trò tiền bối giảng giải cho cô ấy, được chứ?”
“Được chứ! Ngại quá, không cẩn thận nói nhiều quá rồi, Tiểu Ngỗi à cô cứ giả vờ quên đi ha.” Lan Lam cười tủm tỉm nói: “Có một số nội dung cần phải giữ bí mật.”
“Tôi biết rồi.” Ngỗi Tân nói.
Cô đây coi như là giành được sự tín nhiệm của Lan Lam rồi? Kề vai chiến đấu quả nhiên có thể làm cho tình hữu nghị đột nhiên phát triển vượt bậc.
“Người của chúng ta đến rồi.” Thư Húc Nghiêu nói: “Cho xe cảnh sát bay về phía chúng tôi, Giang Minh cần điều trị.”
Adam nói: “Đã truyền đạt mệnh lệnh, đội trưởng Thư.”
Giang Minh bị thương khá nặng, cánh tay phải gãy xương, bắp đùi bị bỏng, khi hắn ngồi lên xe đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Tôi muốn thay thế cánh tay của mình bằng cánh tay robot, như vậy sau này sẽ không còn phải lo lắng về việc bị gãy xương nữa.”
“Tôi thấy chắc được đó.” Lan Lam nghiêng người ngồi vào xe: “Nghe nói Tiểu Ngỗi thay thành cái đầu sắt rồi, hâm mộ quá đi, đạn thường chắc cũng bắn không thủng đâu nhỉ?”
“Vậy canh cũng đổi một cái luôn đi ha? Bác sĩ Hoàng phẫu thuật không tệ đâu, xương sọ của tôi không khác gì hộp sọ ban đầu cả.” Ngỗi Tân liếc nhìn hắn một cái.
Lan Lam: “Chờ tôi dùng bản gốc cho hết đi sẽ đổi bản hợp kim.”
Xe cảnh sát bay lên không, Ngỗi Tân ngồi ở hàng cuối cùng, K80 được cô đặt ngang trên đùi, thậm chí qua bộ giáp chống đạn cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo và cảm giác nặng nề, cứng rắn của súng.
“Cảm thấy thế nào, Ngỗi Tân.” Lưu Khang Vân trầm mặc ít nói chủ động bắt chuyện với Ngỗi Tân.
“Không tốt lắm.” Ngỗi Tân nói thật.
“Bình thường.” Lưu Khang Vân vững vàng nói: “Lần đầu tiên tôi cũng thế đó.”
“Đâu chỉ có vậy, anh rút súng suýt nữa đã bắn trúng đồng đội rồi.” Giang Minh cười khẩy nói móc: “Ngỗi Tân mạnh hơn anh nhiều.”
Gương mặt già nua của Lưu Khang Vân đỏ bừng, không lên tiếng.
“Ầy, đừng có suốt ngày chê bai anh ấy, ông Lưu này tính tình kiệm lời, muốn nói một câu thôi cũng khó lắm.” Lan Lam nói.
Mọi người trong tiểu đội thứ bảy không còn nghiêm túc như lúc chấp hành nhiệm vụ nữa, bầu không khí trở nên thoải mái hơn.
Ngỗi Tân thỉnh thoảng gật gù khi họ nói chuyện với nhau, nhưng phần lớn thời gian cô đi vào cõi thần tiên, căn bản không chú ý họ đang nói cái gì.
Xe cảnh sát từ trên trời rơi xuống, các đồng đội lần lượt xuống xe, cô cũng khiêng K80 theo nhảy xuống.
Bác sĩ và y tá giơ cáng chờ sẵn trên đương băng, ngay khi Giang Minh vừa được đỡ ra, họ lập tức nâng hắn lên cáng.
“Cần chữa thương thì chữa thương, còn lại thì đi đổi trang bị.” Thư Húc Nghiêu nói: “Vào phòng nghỉ tắm rửa đi, đừng để bị cảm.”