“Cậu định đi gặp tiểu ân nhân của cậu đúng không? Cho tôi đi cùng với! Tôi rảnh rỗi mà.”
Cố Ứng Trì làm như không nghe thấy, lên xe, đóng cửa, rồi lái đi, động tác liền mạch, để lại một làn bụi mờ trước mặt Tô Ngã.
Tô Ngã liền xoay người, nhảy lên chiếc xe thể thao của mình, quyết đuổi theo.
Cố Ứng Trì lái xe rất nhanh, cố ý muốn cắt đuôi Tô Ngã. Chạy vòng quanh công ty hai lượt, anh thành công bỏ rơi anh chàng phiền phức kia.
*
Trường K vừa tan học, trước cổng trường toàn học sinh mặc đồng phục.
Cố Ứng Trì dừng xe bên đường, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Tống Nguyên bước ra, phía sau là một nữ sinh. Hai người cùng nhau đi về phía quán mì đối diện cổng trường.
Điện thoại của anh đổ chuông, là Tô Ngã gọi đến. Cố Ứng Trì thẳng tay ngắt máy, tay đặt lên vô lăng, ánh mắt dõi theo Tống Nguyên.
Cậu trông trắng trẻo hơn trước, sắc mặt cũng tươi tắn hơn nhiều. Dù vậy, cơ thể vẫn gầy gò, cao lêu nghêu như một cây sào thẳng đứng.
Hình như cảm nhận được ánh nhìn, Tống Nguyên hơi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài.
Từ bên ngoài không thể thấy bên trong xe qua cửa kính tối màu, mà chiếc xe màu đen kia trông hoàn toàn xa lạ. Tống Nguyên nhíu mày, nhưng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
“Sao vậy?” Nữ sinh hỏi.
“Không có gì.”
“Quán này mì ngon lắm, cậu thử đi.” Cô kéo Tống Nguyên vào trong, nhiệt tình giới thiệu từng loại mì.
Cố Ứng Trì nhẹ gõ ngón tay lên vô lăng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng. Anh thu hồi ánh mắt.
Tống Nguyên bao lâu nay không chủ động liên lạc, chắc chắn là không muốn rời xa hiện tại. Nếu anh bất ngờ đến tìm, e rằng sẽ làm cậu hoảng sợ.
Nghĩ vậy, Cố Ứng Trì khởi động xe, lái đi.
*
Buổi tối, về đến nhà đã gần 10 giờ rưỡi. Tống phu nhân đã ngủ, còn Tống Nguyên vừa bước lên cầu thang thì bị Tống Nghiêu kéo lại.
“Chúng ta nói chuyện một chút, Tống Nguyên,” Tống Nghiêu nhẹ giọng nói, “Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
“Em mệt rồi, để mai nói.” Tống Nguyên gạt tay anh ra, lắc đầu, vẻ mặt uể oải vì kiệt sức.
“Chuyện này rất quan trọng với em và cả anh. Em chịu khó một chút, nói chuyện với anh.” Tống Nghiêu không chịu buông tha, lại giữ chặt tay Tống Nguyên, giọng khẩn khoản: “Anh xin em.”
Giọng nói của anh khá lớn, khiến Tống lão gia, đang làm việc trong thư phòng, nghe thấy. Đèn trong phòng vẫn sáng, ông mở cửa bước ra xem có chuyện gì.
Đúng lúc đó, Tống Nghiêu lại cất giọng: