Ta Là Thiếu Gia Hào Môn Thật

Chương 19

“Em không thể vì giáo viên hiểu lầm mà giận dỗi vào lớp F kém nhất. Ban đầu em đã học không nhiều, giờ lại vào lớp kém như thế, làm sao có thể đỗ đại học được? Hơn nữa, ba mẹ đã nhờ người giúp em vào lớp A, vậy mà em lại…”Nói đến đây, Tống Nghiêu không biết Tống lão gia và Tống phu nhân cảm thấy thế nào, chỉ thấy mắt anh đỏ hoe như sắp khóc.

Giọng nói của Tống Nghiêu nhẹ nhàng, mềm mại, mang theo chút uất ức khiến người nghe không khỏi động lòng.

Tống Nguyên thì không có phản ứng gì, chỉ vì quá mệt mà khẽ nheo mắt lại. Định mở miệng đáp lời, nhưng khi nghe tiếng bước chân của Tống lão gia đi xuống cầu thang, cậu lại im lặng.

Ánh mắt lạnh lùng, đầy bất mãn của Tống lão gia khiến Tống Nguyên nhấp môi. Khóe mắt cậu thoáng thấy Tống Nghiêu, người ban nãy còn tỏ vẻ đau khổ, chợt nở một nụ cười.

Dù chỉ thoáng qua, nhưng chắc chắn không sai, đó là nụ cười đắc ý.

Hiểu được rằng Tống Nghiêu cố tình làm vậy, Tống Nguyên càng không muốn dây dưa thêm.

Trong mắt cậu, Tống Nghiêu chỉ là một đứa trẻ vô cùng ấu trĩ. Cậu không muốn tốn sức để đối phó với kiểu trẻ con thích làm loạn như vậy.

“Con lại chạy xuống lớp F?” Tống lão gia lên tiếng, giọng đầy chỉ trích. “Con có biết để đưa con vào lớp A, mẹ con đã phải nhờ vả bao nhiêu người không?”

Tống lão gia vừa dứt lời, Tống Nghiêu lập tức bước lên, chắn trước mặt Tống Nguyên, sốt sắng giải thích:

“Ba, không phải như vậy đâu. Có lý do cả. Để con giải thích, ba đừng hiểu lầm Tống Nguyên.”

Hành động quá vội vàng khiến anh vô tình va phải Tống Nguyên.

Tống Nguyên lùi một bước để đứng vững, sau đó cúi đầu, bình thản nói:

“Con không phù hợp với lớp A, nên đã chuyển xuống lớp F.”

“Cũng đúng, con thực sự hợp với lớp F hơn. Nhưng con học hành kém cỏi không chỉ làm mất mặt con, mà còn khiến ba mẹ xấu hổ.” Tống lão gia cười lạnh. Hôm nay ông đang rất tức giận, đôi lông mày nhíu chặt, từng lời nói ra như lưỡi dao sắc bén, muốn đâm thẳng vào người đối diện. “Ba không mong con giỏi như Tống Nghiêu, nhưng con có thể hiểu chuyện hơn một chút không? Nghe lời một chút? Đừng tạo thêm gánh nặng cho gia đình. Tống Nguyên, con thực sự khiến người khác thất vọng.”

Tống Nguyên đứng yên tại chỗ, không nói gì.

Dưới ánh đèn dịu dàng, khuôn mặt trắng trẻo của cậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đến lạ, như thể bất kể ai nói gì hay làm gì, cậu cũng không tức giận.