“Tránh xa tôi ra.” Cố Ứng Trì nhíu mày, ánh mắt hiện rõ vẻ chán ghét.
Tô Ngã thở dài: “Tôi chỉ tò mò về ân nhân nhỏ của cậu. Người đâu? Để tôi gặp một lần rồi đi, văn phòng này u ám như vậy, tôi chẳng muốn ở lại lâu đâu.”
“Không được.” Giọng Cố Ứng Trì lạnh tanh.
“Tại sao?”
“Sợ cậu dọa người ta.”
Tô Ngã: “???”
Anh nghiêng người nhìn Cố Ứng Trì, chỉ vào mặt mình, giọng điệu đầy châm biếm: “Tôi, Tô Ngã, ai nhìn mà chẳng khen là mỹ nhân. Tôi sẽ dọa ân nhân nhỏ của cậu sao?”
Cố Ứng Trì không ngẩng đầu: “Sẽ.”
Tô Ngã: “…”
Anh im lặng một lúc rồi nói: “Cậu có khi nào chưa tìm được ân nhân đó không? Tôi nghe nói người ta còn chưa thành niên. Cậu không định báo đáp tử tế cho ân nhân cứu mạng à?”
“Đã thành niên.” Cố Ứng Trì khép tập tài liệu lại, giọng khàn khàn: “Đúng là phải nghĩ cách báo đáp.”
“Dễ thôi, cậu lấy thân báo đáp đi.” Tô Ngã nằm dài trên sofa, cười đùa: “Cố đại thiếu gia mà lấy thân báo đáp, ai mà không chịu chứ?”
“Cậu hút thuốc trong văn phòng sao?” Cố Ứng Trì nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo quét qua, trong không khí vẫn còn mùi khói thuốc nhàn nhạt. Anh trầm giọng gọi: “Trợ lý.”
Trợ lý lập tức bước vào, không đợi Cố Ứng Trì nói thêm, đã kéo Tô Ngã ra ngoài.
“Cậu đúng là mũi chó. Tan mùi lâu thế rồi mà vẫn ngửi ra. Tôi chỉ theo thói quen châm một điếu rồi tắt ngay.” Tô Ngã lớn tiếng khi bị lôi đi. Quen với tình huống này, anh chẳng buồn giãy giụa, mà quay sang nhìn trợ lý, tò mò hỏi: “Cậu ấy có bức ảnh nào của ân nhân nhỏ không?”
“Không có.”
“Chắc chắn có, đưa tôi xem.”
“Thật sự không có. Xin Tô tiên sinh đừng làm khó một trợ lý nhỏ bé như tôi.”
Tô Ngã vẫn không tin: “Cậu sợ tôi xem ảnh rồi đi tìm người dọa họ đúng không?”
Trợ lý mỉm cười nhẹ, ngầm thừa nhận.
Tô Ngã: “…”
Mẹ kiếp, không hổ là cấp dưới của Cố Ứng Trì.
Tô Ngã đâu phải hổ hay sư tử, vậy mà ai nấy đều sợ anh làm “tiểu ân nhân” của Cố Ứng Trì hoảng sợ.
Từ lần đầu tiên thấy Cố Ứng Trì muốn giấu người, càng không nói người đó là ai, Tô Ngã lại càng thêm tò mò.
Cố Ứng Trì đứng dậy, mở hết cửa sổ trong văn phòng, sau đó cầm chìa khóa xe rời đi.
“Tiên sinh, có cần tôi đi theo không?” Trợ lý vừa lúc trở lại, nhẹ giọng hỏi.
“Không cần.” Cố Ứng Trì thẳng thừng từ chối.
Tô Ngã lúc này đang đứng trước cửa công ty, chán đến mức nghịch tóc của mình. Thấy Cố Ứng Trì đi ra, anh lập tức buông tóc xuống, chạy theo: