Mãn Cấp Thiên Sư Sau Xuyên Thành Tác Tinh Bạo Hồng

Chương 7

Yến Lai Triều đứng đó, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên người Tiết Kim Thị có một luồng khí, cậu ngồi trên bục cao, trong tay cầm một tấm thẻ có manh mối vẫy vẫy xuống, khóe miệng cười toe toét nhưng vẻ mặt cứng ngắc cười như không cười.

Mặt thì xinh đẹp nhưng biểu cảm thì…nhức mắt.

Yến Lai Triều nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thẳng.

"Cậu, cậu, cậu, cậu! Làm sao cậu lên đó được!"

Đạo diễn muộn màng nhìn thấy trên eo cậu rõ ràng không có dây, mới nhận ra cậu thật sự đã tự mình bay lên. Ông ấy lập tức sợ hãi lắp bắp.

“Xuống đi, xuống đi…không được, mấy cậu nhân viên mau thắt dây lại rồi thả cậu ta xuống!”

Nếu có chuyện gì xảy ra với ai trong đoàn của ông ấy thì nổi cái rắm!

Nhân viên luống cuống tay chân, Yến Lai Triều nheo mắt nhìn cậu, quát: “Xuống đây.”

Tiết Kim Thị liếc nhìn anh, không kiên nhẫn chờ nhân viên thắt dây, cậu lặp lại chiêu cũ, đá khỏi bục cao rồi lại bay xuống, đáp vững chắc xuống đất.

Đồ cậu mặc hôm nay là set đồ do Hứa Tiểu Hoan chọn, rất phù hợp với xu hướng hiện nay, bởi trên đầu cậu có một chỏm tóc màu hồng, để phù hợp với khí chất không chính thống này, Hứa Tiểu Hoan còn đặc biệt thêm vào một chút trang sức cường điệu, khiến cho phụ kiện của Tiết Kim Thị kêu leng keng ngay khi cậu vừa đáp xuống đất.

Nhân viên bên cạnh bối rối cảm thán: "Này, chắc phải bắt đầu luyện môn kung fu này từ khi còn nhỏ mất..."

Tiết Kim Thị quay lại khen ngợi: “Rất có mắt nhìn đấy, có tương lai.”

Người nhân viên vừa nói đỏ mặt, đạo diễn định thần lại, sợ hãi một lúc, vội chạy tới muốn dạy cho cậu một bài học, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Yến Lai Triều, ông ấy đành cố bình tĩnh lại.

Ông ta nín thở nói: "Sao cậu có thể nhảy ở độ cao như vậy? Mười mét! Cậu... cậu không sợ ngã chết à!"

Sau khi bị sốc, các nhân viên gần đó cũng vây quanh cậu hỏi han.

Khoảng cách này quả thực có phần quá gần, nhưng điều đáng ngạc nhiên là Yến Lai Triều không hề đen mặt như trước khi bắt đầu ghi hình.

Phó Hoàn Vũ có lẽ là người bình tĩnh nhất trong số họ. Cậu ấy từng nhìn thấy kỹ năng khiến mọi người phải khϊếp sợ của đối phương. Tuy nhiên, cậu ấy vẫn đi vòng quanh Tiết Kim Thị hai vòng, rồi tò mò nói: "Quá trâu bò, vèo lên vèo xuống hai lần, trên người còn không có chút mồ hôi nào!"

Mười mét treo lơ lửng giữa bục cao, hai bên là dây thép, Tiết Kim Thị cứ vậy bay lên, giống như khinh công trong phim võ hiệp vậy!

Phó Hoàn Vũ đưa tay bóp chặt cánh tay của Tiết Kim Thị. Cậu ấy nghi ngờ cánh tay và đôi chân gầy guộc của đối phương đều là ảo giác, không chừng véo nhẹ là cậu có thể trở thành một người đàn ông cơ bắp, có thể thi đấu thể hình này nọ.

Vẻ mặt Yến Lai Triều không thay đổi, nhưng anh đưa tay ra chặn lại.

Phó Hoàn Vũ có chút tức giận rút tay lại, nhưng vẫn hưng phấn nói: “Đại ca, chiêu vừa rồi ảo thật đấy, thừa sức diễn vài vai cổ trang.”

Tiết Kim Thị xua tay: "Nói chuyện sau, cậu lui ra trước đi, hai nhóm chúng ta không có manh mối chung. Gần nhau như vậy là muốn nhìn trộm phải không?"

"Vớ vẩn!"

Đạo diễn cẩn thận nhìn cậu vài lần, nhịn xuống ý muốn động tay đấm người, xác nhận với cậu nhiều lần: “Thật sự ổn không?”

"Không thành vấn đề, chúng ta tiếp tục ghi hình chương trình đi."

“…Được rồi, sau này nếu có vấn đề gì thì cậu có thể báo dừng.”

Phó Hoàn Vũ trả lời xong câu hỏi, lấy được manh mối, Tiết Kim Thị lật bài ra đưa cho Yến Lai Triều xem.

Yến Lai Triều từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm cậu, nhìn tới nỗi mặt cậu sắp nở hoa, Tiết Kim Thị vô cùng khó chịu, bận rộn tìm cách chuyển hướng sự chú ý của anh.

Yến Lai Triều cầm tấm thiệp tới, đột nhiên nói: “Cậu tên là gì?”

“Tiết Kim Thị.” Tiết Kim Thị quay đầu lại, nheo mắt.

"Thầy Yến làm sao vậy? Vừa rồi còn gọi tôi là đàn em, bây giờ lại quên tên đàn em là gì rồi à?"