*Chào mọi người, mình là editor mới của bộ này, thật ra chương này là một nửa còn lại của chương 6. Do bạn trước cắt chương nên mình đăng cho hết chương 6 ở đây. Bắt đầu từ chương sau chỉ khi chương hơn 4k chữ mình mới chia ra làm hai, chương sau mình để chương 7-3 nha.
Yến Lai Triều đột nhiên không kịp phòng ngừa mà cười lên một chút, nhưng khóe miệng lập tức xẹp xuống, nhanh đến mức nhìn giống như ảo giác.
“Không có gì.”
Kỳ này có mười manh mối để ghép thành một câu chuyện xưa, tổ tiết mục bố trí NPC ở nơi đó là để người chơi có thể thu hoạch manh mối, tấm thẻ trông giống như một cuốn nhật ký, bên trên viết:
“Hôm nay chị gái lại không ăn cơm, còn dùng ánh mắt rất chán ghét để nhìn tôi, đuổi tôi đi, nói tôi không phải em trai của anh trai.”
Chỉ có một manh mối nên tin tức thu được cũng rất ít, Yến Lai Triều cất tấm thẻ đi, không hề che giấu sự tò mò của mình: “Vừa rồi thân thủ của đàn em thật sự không tồi, nhưng sao sức khỏe của đàn em lại có vẻ không tốt lắm thế?”
Tiết Kim Thị không nói gì về việc anh tỏ vẻ trêu chọc xưng hô, cậu sờ sờ làn da lạnh băng giữa mùa hè, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười ngượng ngùng: “Da tôi chỉ hơi lạnh với trắng thôi.”
Yến Lai Triều cười nhạt, có chút muốn kêu cậu đừng cười, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, anh không hề do dự mà tính toán sau khi chương trình kết thúc sẽ kêu Đỗ Lan Tâm tìm cho cậu một giáo viên quản lý biểu cảm.
Trò chơi phía sau đã bị đạo diễn lâm thời thay đổi, đổi thành “Ngựa quen đường cũ”.
Nội dung đại khái là người chơi phải đi qua mười sáu ô vuông, mà trong mười sau ô đó chỉ có một nửa là thật, một nửa còn lại được làm bằng xốp rỗng ruột, người chơi dẫm lên thì nó sẽ sụp đổ.
Từ đầu cho đến cuối, chỉ khi đi qua được hết tất cả ô vuông mà không dẫm phải ô vuông rỗng thì mới có thể có được manh mối vòng này.
Lần này hai bên đều thay đổi người lên sân khấu.
Vốn dĩ gần đây thời vận của Phùng Hoa đã không tốt, cho dù có lá bùa của Tiết Kim Thị thì cũng chỉ có thể chắn cho anh ta vào thời khắc mấu chốt, còn lúc dựa vào vận khí như này thì hiển nhiên nó không có tác dụng.
Chưa đi được hai bước, mọi người đã nghe thấy một tiếng bang, miếng xốp vỡ ra, Phùng Hoa dẫm vào không khí.
“Ai, phân đoạn này đúng là quá không tốt.”
Phó Hoàn Vũ đi qua nâng Phùng Hoa đang than ngắn thở dài dậy.
Sau khi sân khấu được dọn xong, Yến Lai Triều mặt vô biểu tình đứng lên trên.
Tiết Kim Thị ở phía sau anh trầm ngâm một phen, tay phải bấm bấm: “Thầy Yến, bước bên trái một bước.”
Yến Lai Triều quay đầu lại nhìn cậu một cái, sau đó bước theo lời cậu sang bên trái một bước, ổn định vững chắc dẫm lên ô thật.
Ngón cái Tiết Kim Thị bấm bấm ở đốt tay khác, tính sẵn trong lòng: “Sang phải một bước.”
Yến Lai Triều quyết đoán cất bước.
“Phải hai.”
“Trái một.”
“Trái……”
Phân đoạn này được xem như là khoảnh khắc nổi bậc do tổ tiết mục chuẩn bị, bởi vì đi một lần không thành công có thể tiếp tục đi lần nữa, cả quá trình xem như là tư liệu sống tràn ngập tiếng cười, vừa rồi Phùng Hoa rất có hiệu quả, nhưng không ai ngờ khi đến lượt tổ Tiết Kim Thị lại thành ra như vậy!
Nhìn Yến Lai Triều đi từng bước không chút do dự, không có lần nào dẫm phải ô xốp, mới vài bước chân đã bình an đi tới đích.
Phó Hoàn Vũ trợn mắt há hốc mồm, không thể tin tưởng quay đầu hỏi đạo diễn: “Đây là biết trước đề sao, đạo diễn ngài đúng là không có đạo đức!”
Vương đạo trừng anh ta một cái: “Đừng nói bậy, tổ tiết mục chúng tôi công bằng công chính!”
Bọn họ đều quay đầu nhìn Tiết Kim Thị chỉ đạo toàn bộ hành trình, Tiết Kim Thị ẩn sâu công cùng danh: “Vận khí, vận khí mà thôi!”
Vận khí này cũng tốt quá đi!
Đạo diễn buồn bực đưa manh mối khác cho Yến Lai Triều, anh vừa mở ra thì thấy Tiết Kim Thị cũng thò qua.
Bên trên viết: Chị gái vừa về nhà nên còn chưa quen, ba ba kêu tôi chăm sóc chị gái một chút, giống như lúc đó anh trai chăm sóc tôi khi tôi mới tới vậy.
Tiết Kim Thị nghĩ nghĩ, nói: “Đứa bé này bị bọn buôn người bắt cóc.”
Yến Lai Triều nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn: “…… Tổ Tiết Kim Thị được hai điểm.”
Phó Hoàn Vũ kêu một tiếng: “Hai điểm kia là đoán được cốt truyện mấu chốt sao, lão đại vận khí của anh cùng thầy Yến cũng thật tốt, manh mối lấy được đều rất hữu dụng, manh mối tôi với Phùng đại ca lấy được chỉ có hai chữ, cái gì cũng nhìn không ra!”
Vẻ mặt anh ta đưa đám, Tiết Kim Thị quơ quơ tấm thẻ trong tay: “Muốn trao đổi manh mối không?”
Phó Hoàn Vũ lập tức gật đầu như chó nhỏ, ánh mắt chờ mong.
Tiết Kim Thị: “Không đổi.” Cậu trêu một chút rồi đưa tấm thẻ cho Yến Lai Triều.
Phó Hoàn Vũ tức giận rồi, anh ta lôi kéo Phùng Hoa gà bay chó sủa bắt đầu đi lại ô vuông, náo loạn đến mức có không ít tiếng chê cười, cuối cùng cũng may mắn một lần, thành công lấy được manh mối, anh ta vui vẻ ra mặt.
“Được rồi, phân đoạn trò chơi đã kết thúc, kế tiếp mở bản đồ lên, tôi tuyên bố một chút về quy tắc mới, sau khi nhân viên công tác phát bản đồ, mọi người cần phải đến tàu điện ngầm rồi đi bằng phương tiện này, trong lúc đó mọi người phải hóa trang, nếu sau khi tới đích mà mọi người không bị ai nhận ra là có thể đạt được một manh mối mới.”
Tiết Kim Thị cầm bản đồ nhìn hai cái: “Chuyện dẫn đường dựa vào thầy Yến, tôi không quá hiểu biết về nơi này, nhưng anh yên tâm, manh mối này chúng ta chắc chắn sẽ lấy được.”
Phùng Hoa ở bên cạnh nghe cậu dõng dạc thì vui tươi hớn hở hỏi: “Cậu chắc chắn như vậy à, tại sao?”
Tiết Kim Thị vô cùng đúng lý hợp tình nói: “Bởi vì tôi flop.”
Flop nên không có ai nhận ra.
Mọi người nghẹn họng, Nhạc Lam nhịn không được phụt cười một tiếng.
Yến Lai Triều: “Đi thôi.”
Mọi người mang khẩu trang cùng mũ lên, phía sau có hai PD ngụy trang rất khá đi theo, sau khi bắt đầu mọi người cùng nhau đi đến trạm tàu điện ngầm gần nhất.
Tiết Kim Thị xốc xốc mũ, lộ ra vài sợi tóc màu hồng nhạt, Phó Hoàn Vũ ở một bên quạt gió hỏi cậu: “Lão đại anh cũng nóng sao?”
Gần đây nhiệt độ rất cao, mùa hè ở thủ đô cũng rất nóng, bọn họ che kín mít như vậy, phấn đều sắp bị trôi hết rồi.
Tiết Kim Thị lắc đầu, nhiệt độ cơ thể của cậu thấp, hơn nữa cậu vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với cơ thể, cảm quan không đến nhanh như vậy, làm sao sẽ thấy nóng: “Còn tốt, chỉ là không quen đội mũ.”
Tiết Kim Thị: “Thật ra không đội cũng không sao, sẽ không có ai nhận ra tôi.”
Nhạc Lam ngăn cản cậu: “Vẫn là mang đi, mái tóc quá chói mắt, khó tránh khỏi làm người khác chú ý, đến lúc đó chúng tôi cũng bị nhận ra thì chơi sao nữa.”
Yến Lai Triều vậy mà lại đi qua, giơ tay đè lên vành nón cậu, nhàn nhạt nói: “Gương mặt của cậu quá rêu rao, mang lên đi.”
Tiết Kim Thị xê dịch vành nón: “Tôi xem như thầy Yến đang khen tôi lớn lên soái.”
Nhưng cũng may lúc này không phải giờ cao điểm, bên trong tàu điện ngầm có không nhiều người, huống hồ thời tiết còn nóng như vậy, không ai có tâm tư đi xem những người khác, nhưng thật ra cũng có mấy người thấy bọn họ đều đội mũ nên cảm thấy kỳ quái, ngẫu nhiên quét nhìn hai cái, chỉ là không nhìn ra thôi.
Bọn họ đã vượt qua thử thách an toàn, dựa theo bản đồ đi đến tàu điện ngầm số 2.
Bên cạnh có mấy người cũng đang chờ, cách đó không xa là hai cái cô gái trẻ cùng một ông chú ôm một đứa bé, Phó Hoàn Vũ sợ hai cô gái đó truy tinh nên lôi kéo bọn họ dịch xa một chút.
Tiết Kim Thị nhìn anh ta, cậu cười hắc hắc hai tiếng: “Để ngừa vạn nhất sao.”
Phó Hoàn Vũ: “Tổ tiết mục xem như còn biết làm người, hiện tại tuyến số 2 có lưu lượng khách rất nhỏ, tôi thấy chỉ có mười mấy người đang đợi, đa số tuổi tác đều lớn, xem ra chúng ta chỉ cần phòng hai cô gái kia.”
Anh ta vừa nói xong tàu điện ngầm đã tới, mười mấy người đều đi vào cửa.
Bên trong xe có rất nhiều ghế trống, Tiết Kim Thị mới vừa ngồi xuống đã thấy hai cô gái mà Phó Hoàn Vũ dặn dò phải phòng.
Phó Hoàn Vũ:…… Đừng nhận ra tôi cảm ơn!
Tiết Kim Thị nhìn chằm chằm ông chú ôm đứa bé bên cạnh, bàn tay đặt ở dưới chân bấm đốt tính toán, sau đó ý vị thâm trường mà thu hồi tầm mắt.
Tàu điện ngầm bắt đầu chạy, vài vị khách quý đều tự động cúi đầu xem điện thoại, không có chuyện tuyệt không mở miệng, đều đang lướt WeChat.
Tiết Kim Thị đột nhiên thò lại gần, mở điện thoại bấm vào mã QR: “Thầy Yến, thêm wechat đi.”
Yến Lai Triều nhìn cậu một giây, sau đó mở WeChat ra mã.
Khung thoại lập tức bắn ra tin tức của đối phương.
【Thấy Yến, tôi ngửi được trên người của anh có một loại hương khói, hẳn là trong nhà có cung phụng thần phật hàng năm đúng không? 】
Yến Lai Triều dừng một chút: 【Ừ. 】
Tiết Kim Thị cũng không để bụng anh lãnh đạm, sau đó lại hỏi: 【Thầy Yến tin tưởng huyền học không? 】
【Thà rằng tin có còn hơn không. 】
Tiết Kim Thị gửi qua một cái biểu tình.
【Vậy anh nói xem, người có tướng mạo như thế nào là đại gian đại ác, sẽ là người ôm một đứa bé có tướng mạo phúc hậu sao? 】