Edit + Beta: Meow Sama
Bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều không thể từ chối kiểu người chu đáo tỉ mỉ.
Mạnh Tranh Vanh cũng nghĩ như vậy, hắn không trông mong Hứa Nguyện sẽ rung động chỉ vì một việc nhỏ nhặt này, nhưng chắc hẳn là cũng có tí xúc động, sau khi cúp điện thoại hắn quay trở lại ngồi xuống bàn ăn, cười nói với cô: “Ngoại trừ rau thơm còn món gì không ăn nữa không?”
Hứa Nguyện vội vàng lắc đầu như trống bỏi, loại chuyện thế này xảy ra một lần thôi đã là cực hạn rồi.
Còn không bằng vừa rồi cô ăn rau thơm luôn cho rồi.
“Quen việc rồi chứ?” Mạnh Tranh Vanh vừa ăn cơm vừa hỏi: “Còn chỗ nào chưa quen có thể hỏi tôi.”
Hứa Nguyện nghĩ thầm, rõ ràng hai câu này hắn đã nhắn tin hỏi cô rồi.
Chửi thầm thì chửi thầm, nhưng nhìn gương mặt này, cô lại không dám không trả lời hắn: “Trước mắt mọi việc vẫn khá ổn, con người chị Chu rất tốt.”
Chỉ mới một buổi sáng mà thôi, căn bản là còn chưa kịp nhìn ra vấn đề gì.
Mạnh Tranh Vanh ừ một tiếng, giơ tay xem đồng hồ: “Còn hơn một tiếng nghỉ trưa nữa, sau khi ăn xong có muốn ngủ trưa ở chỗ này của tôi luôn không?”
Văn phòng tổng giám đốc được sắp đặt đầy đủ tiện nghi, có phòng nghỉ, bên trong còn có giường, chỉ là Mạnh Tranh Vanh rất ít khi ngủ trưa nên phòng nghỉ này cũng chỉ có mà như không.
Hứa Nguyện lắc đầu: “Không cần đâu, giờ tôi không buồn ngủ chút nào, nếu mà buồn ngủ quá thì chợp mắt một lát ở văn phòng của tôi là được rồi.”
“Cũng được, tan làm tôi xuống phòng tài chính tìm em hay là chờ em ở bãi đỗ xe?” Mạnh Tranh Vanh đột nhiên ý thức được một điều, đối thoại hằng ngày giữa hắn và Hứa Nguyện chỉ cần dùng hai chữ nhàm chán là có thể khái quát được toàn bộ, nhưng cũng hết cách, Hứa Nguyện không giống những người phụ nữ khác, dù hắn muốn tán tỉnh cô thì cũng vẫn phải tuyệt đối tôn trọng cô.
Nhưng lúc này muốn gấp cũng không được, chuyện bước đầu phát triển tình cảm nam nữ vốn đã là chuyện rất nhàm chán rồi. Nghĩ đến đây, Mạnh Tranh Vanh thấy thoải mái hơn nhiều.
Khác với thái độ rụt rè khi ở trước mặt Mạnh Tranh Vanh ngày thường, lúc này Hứa Nguyện lại ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Anh tới phòng tài chính tìm tôi đi.”
Có một câu thành ngữ thế này, cáo mượn oai hùm, đây là nghĩa xấu, nhưng Hứa Nguyện lại cho rằng, những người nghĩ nó là nghĩa xấu hơn phân nửa là bởi vì họ không có một lão hổ để tạo uy cho mình.
Hiện tại ở Mạnh thị cô chưa có căn cơ gì, rất nhiều chuyện không hiểu rõ, cũng không có nhân mạch, muốn để mọi người nghe theo cô tôn trọng cô, hoặc ít nhất tôn trọng ngoài mặt thì nhất định phải thỉnh thoảng kéo lão hổ Mạnh Tranh Vanh ra ngoài diễu võ dương oai.
Mạnh Tranh Vanh rất kinh ngạc khi nghe Hứa Nguyện nói như vậy, nhưng cũng không kinh ngạc quá lâu, lần này nụ cười trên mặt hắn là thật lòng: “Được.”
Hắn rất vui khi quan hệ với Hứa Nguyện có thể gần gũi hơn một chút, hiện tại Hứa Nguyện không bài xích cuộc hôn nhân này như trước nữa, đối với hắn là một chuyện tốt.
Lui một vạn bước mà nói, dù thế nào thì bọn họ cũng sẽ phải sinh con, nếu hai người đều không có nhiều hảo cảm với đối phương thì không tốt cho sự phát triển sau này của con.
Trong cái vòng này có quá nhiều những cặp vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, đại đa số là mệnh ai người nấy chơi, mọi người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, thật ra trẻ con rất mẫn cảm, nếu tình cảm ba mẹ không tốt thì chắc chắn có thể phát hiện ra, dần dà tính cách của đứa nhỏ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Hứa Nguyện về phòng tài vụ luôn, các đồng nghiệp trong phòng hoặc là ghé lên bàn ngủ hoặc là đang chơi di động, vô cùng im ắng.
Cô cũng bước nhẹ chân trở về văn phòng của mình, sau đó đóng cửa lại, học theo dáng vẻ của chị Chu, thử sờ sờ mó mó bàn phím, sau đó ngập ngừng gõ bàn phím.
Chỉ cần cô học được cách đánh chữ, bất kể là muốn sử dụng thành thạo di động hay máy tính đều không thành vấn đề.
Có thể là trong thân thể nguyên chủ vẫn còn lưu giữ bản năng, cô không có cảm giác xa lạ đối với bàn phím, học xong trong vòng hai tháng hẳn là cũng không khó.
Không thể không nói thời đại này thật sự thần kỳ, hoặc là có thể nói, thời đại trước kia của cô quá lạc hậu.
Giờ làm việc buổi chiều chị Chu thu dọn đồ đạc, đưa cho Hứa Nguyện một xấp văn kiện: “Thật ngại quá, hôm nay chị có lịch hẹn khám thai, chắc là chiều nay sẽ không trở lại, em làm quen những tài liệu này trước nhé.”
Hứa Nguyện nhận lấy, cười nói với chị Chu: “Không sao đâu, có chỗ nào cần em hỗ trợ không?”
Cô biết, ở nơi công ty lớn văn phòng to này, Mạnh Tranh Vanh là ông chủ, sẽ có rất nhiều điều kiện, đãi ngộ tốt, chị Chu cũng không nhất định cần cô giúp việc gì, nhưng có vài lời vẫn nên nói ra còn hơn là không nói gì.
Chị Chu đương nhiên cũng biết Hứa Nguyện nói hỗ trợ là hỗ trợ cái gì, khẽ xua tay: “Hôm nay không phải hai ngày cuối tuần, bên phía bệnh viện không cần phải xấp hàng...” Chị nháy mắt nói: “Nói không chừng lúc bé con đến tuổi đi nhà trẻ sẽ phải nhờ em giúp đó.”
Mạnh thị có tài nguyên phong phú, chị Chu hiểu đây là Hứa Nguyện đang lấy lòng mình, bất kể lời này của Hứa Nguyện có phải thật lòng hay không, cô có thể nói như vậy chị Chu cũng đã rất vui rồi.
Hứa Nguyện cười ừ một tiếng: “Sau này chị Chu cần giúp gì, em chắc chắn sẽ không từ chối.”