Anh Nghĩ Em Có Bệnh?

Chương 11-2

Edit + Beta: Meow Sama

Chị Chu bị lời này chọc cười: “Miệng ngọt thật đấy, sau này chị gọi em là Mạnh phu nhân hay là gì đây? Em có tên tiếng Anh không?”

Hứa Nguyện nghĩ nghĩ nói: “Chị Chu cứ trực tiếp gọi em là Hứa Nguyện đi, giờ em là học sinh của chị, nghe giáo viên gọi em là phu nhân thì kỳ lắm.”

Cơ hội này đối với cô mà nói là rất quý báu, vì cô phải nhanh chóng hiểu rõ thời đại này, hơn nữa có được vài kỹ năng khác, nhưng cả ngày cô đều làm tổ ở biệt thự, người và sự việc có thể tiếp xúc được rất hữu hạn, nói làm việc chính là một mô hình xã hội thu nhỏ, ở chỗ này của chị Chu, tin rằng cô có thể học được không ít thứ, ít nhất là phải học được cách dùng máy tính.

Chị Chu rất tri kỷ, lấy ra toàn bộ tư liệu nhân sự phòng tài chính và cả sơ đồ chỗ ngồi, giới thiệu kỹ càng cho cô chức vụ của từng người một.

Cùng lúc đó, Mạnh Tranh Vanh đang có cuộc họp, có lẽ việc mà các quản lý cấp cao của một công ty làm nhiều nhất trong tuần chính là mở họp.

Cuộc họp thường kỳ hôm nay không có việc gì đặc biệt, cũng chỉ là mấy giám đốc bộ phận báo cáo công tác, Mạnh Tranh Vanh nhìn như đang nghiêm túc nghe họ nói chuyện, thật ra tâm tư đã bay mất nửa đến chỗ Hứa Nguyện rồi.

Hắn lấy di động ra, nhấn mở wechat, muốn gửi tin nhắn hỏi thăm Hứa Nguyện một chút.

Nhấn vào giao diện nhắn tin wechat với Hứa Nguyện, thông báo gần nhất vẫn là “Tôi đã đồng ý lời mời kết bạn của bạn, từ giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.”

Ừm, bốn tháng trước.

Lúc này Mạnh Tranh Vanh mới phát hiện ra tiến triển của hắn với Hứa Nguyện không mấy lạc quan.

Trong vòng bốn tháng nay, bọn họ thế mà chưa từng trò chuyện trên wechat, hơn nữa cũng chỉ gửi một hai tin nhắn, số lần gọi điện thoại lại càng ít ỏi.

Hắn thở dài một hơi, gửi cho Hứa Nguyện một tin: “Làm quen được với công việc rồi chứ?”

Chị Chu đi rửa trái cây bổ sung dinh dưỡng, Hứa Nguyện đang lật xem tài liệu chị đưa cho, nghe thấy âm báo điện thoại vang lên, cầm lên nhìn, là Mạnh Tranh Vanh gửi.

Tuy rằng cô xem hiểu văn tự nơi này nhưng mà cô vãn chưa học được cách gõ chữ.

Cô cũng không thể làm bộ như không thấy tin nhắn hắn gửi được, chỉ có thể chần chờ trong chốc lát rồi mày mò gửi cho hắn một cái emoji.

Mạnh Tranh Vanh bên này thấy cô trả lời bằng một cái emoji mỉm cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nói: “Nếu có chỗ nào không quen có thể trực tiếp nói với tôi.”

Hứa Nguyện cảm thấy Mạnh Tranh Vanh đúng là phiền muốn chết.

Bây giờ đang là giờ làm việc có đúng không? Cứ luôn gửi tin nhắn cho cô là sao vậy, cô còn không biết gõ chữ, nếu thật sự có có chuyện quan trọng, gọi điện thoại luôn không phải tốt hơn ư?

Hứa Nguyện hết cách, đành phải gửi thêm một cái emoji qua.

Cũng may Mạnh Tranh Vanh không tiếp tục gửi tin nhắn đến nữa, làm Hứa Nguyện thả lỏng hơn không ít.

Tuy rằng nhóm nhân viên phòng tài chính suy đoán Hứa Nguyện là Mạnh phu nhân, nhưng trước khi tin tức được xác nhận, cũng không có ai dám nói gì, điều này dẫn tới mãi đến tận giờ nghỉ trưa, toàn bộ Mạnh thị cũng chưa có mấy người biết Mạnh phu nhân đã lén lút nhảy dù vào làm.

Các trợ lý của Mạnh Tranh Vanh ai ai cũng là nhân tinh, mỗi ngày họ đều phải trực tiếp tiếp xúc với Mạnh Tranh Vanh, ai dám nói chuyện này chứ, miệng một đám đều kín như keo 502, gì cũng không chịu nói.

Trải qua một buổi sáng ở chung, dưới tình huống Hứa Nguyện nỗ lực làm việc học hỏi, chị Chu rất có hảo cảm với Hứa Nguyện.

Hứa Nguyện vốn định cùng chị Chu đến căng tin ăn cơm trưa, nhưng bất đắc dĩ Mạnh Tranh Vanh gọi điện thoại tới, Hứa Nguyện đành phải lên lầu tìm Mạnh Tranh Vanh.

Cơm trưa của Mạnh Tranh Vanh là do đầu bếp căng tin tỉ mỉ nấu riêng, không giống cơm cho nhân viên, ba mặn hai chay còn có một món canh, trái cây đều được cắt gọt bày trong khay, quả thực rất phong phú.

Văn phòng hắn rất lớn, trước khi Hứa Nguyện vào, trợ lý đã chuyển một cái bàn gấp từ trong phòng nghỉ ra dùng làm bàn ăn.

Bàn ăn này nhỏ hơn cái bàn ở nhà nhiều, cho dù hai người mỗi người một đầu thì khoảng cách cũng không xa.

Mạnh Tranh Vanh để ý thấy có một món ăn Hứa Nguyện không hề động đũa, thật ra hắn rất tinh tế, lúc này đã phát hiện ra món cô không động đến khác với các món ăn khác, món này thả rau thơm.

“Em không thích ăn rau thơm sao?” Bản thân hắn không thích cũng không ghét rau thơm, rau thơm cũng giống như sầu riêng, có người thích thì cực thích, còn người ghét cũng cực ghét, xem ra Hứa Nguyện là kiểu người sau.

Hứa Nguyện cảm thấy cái này cũng không có gì phải nói dối, nên gật gật đầu: “Ừ, không thích.”

Cô cảm thấy hương vị rất quái lạ, vì vậy không muốn ăn.

Mạnh Tranh Vanh cho rằng đây là một cơ hội tốt để kéo gần tình cảm, thể hiện là mình rất quan tâm cô, tuyệt đối không thể để lỡ.

Hắn đứng dậy đi đến trước bàn làm việc, nhấc máy bàn, gọi một cuộc điện thoại.

Tuy rằng nói văn phòng tổng giám đốc rất lớn, nhưng dù sao Hứa Nguyện vẫn có thể nghe rõ Mạnh Tranh Vanh đang nói cái gì.

“Ừm, thông báo đến căng tin, từ sau đừng bỏ rau thơm vào đồ ăn của tôi.” Thật ra giọng của Mạnh Tranh Vanh rất êm tai, nhưng không hiểu vì sao, Hứa Nguyện nghe hắn nói vậy mà cả người không được tự nhiên, cô không khỏi sờ sờ cánh tay, da gà rớt đầy đất.

Haizz, làm sao bây giờ, so với việc tiếp nhận cái cách hắn chiều chuộng cô, thà rằng bây giờ bảo cô tình nguyện ăn rau thơm còn hơn.