Những Kẻ Từng Hãm Hại Đều Van Xin Tôi Làm Người/ Tôi Thật Sự Khổ Quá Mà

Chương 12.2: Tặng quà!

Nhưng thực ra, hai kẻ ngốc này đâu biết rằng, người bác của Dung Tử Hàm chỉ mong cậu mãi mãi bay xa, đừng quay lại.

Giờ đây, hai người kia tự dưng lại dính vào tay Dung Tử Hàm, khiến bác cậu suốt đêm mất ngủ.

Dung Xích cười khẩy một tiếng, "Bố lo xa quá rồi! Mảnh đất đó vốn là của ông nội, ngày xưa phân đất theo nhân khẩu, lúc đó thằng con hoang đó chưa ra đời! Giờ nó muốn chia đất riêng ra thì không chia cho nó cũng không có gì sai. Giờ ông bà cũng đi rồi, trước khi đi còn bảo là sáu mẫu đất đó chia đều cho con và Dung Thốn, Dung Tử Hàm là cái thá gì!"

Bác của Dung Tử Hàm tức đến mức tát mạnh lên đầu Dung Xích, "Mày cũng biết là chia theo nhân khẩu, thì hai mẫu đất đó ngày xưa đứng tên ba mẹ Dung Tử Hàm. Chỉ vì không ở trong thôn nên mới dễ sửa tên. Nhưng trưởng thôn giờ đã thay đổi, chuyện ngày xưa đâu phải là không thể điều tra lại."

"Bây giờ đất đai đắt lắm, một mẫu đất cũng đến hai trăm nghìn tệ, sáu mẫu đất là một trăm hai mươi vạn rồi, mày muốn làm lớn chuyện rồi để nó tìm về à?"

Ngày đó Dung Tử Hàm còn nhỏ, không biết rõ mọi chuyện, chỉ nghĩ rằng bố mẹ không để lại tiền. Thêm vào đó, nhà họ Dung không phân nhà, ba anh em cùng sống trong một sân nhà, tiền kiếm được đều đưa cho ông bà, dùng chung cho gia đình. Vì vậy, chuyện đất đai cũng không có nhiều người biết rõ.

Hơn nữa, lúc đầu khi thôn chia đất theo nhân khẩu, có sáu mẫu đất phân cho thôn khác, bố mẹ Dung Tử Hàm là người chân chất, thấy mọi người vì chuyện này cãi nhau kịch liệt thì chủ động nhận phần đất ở nơi khác.

Vậy nên, nếu sáu mẫu đất đó ở trong thôn, họ chắc chắn phải để lại cho Dung Tử Hàm, nhưng chỉ vì không phải nên mới lấp liếʍ cho qua. Sau đó, họ tìm cách đẩy Dung Tử Hàm đi, cũng vì sợ sau này cậu lớn lên sẽ hiểu ra và quay về đòi đất.

Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, chứng cứ vẫn chưa bị xóa hết, thêm vào đó người bác giờ cũng già rồi, trong lòng càng cảm thấy có lỗi với người em đã mất. Vì thế, mỗi khi đối diện với Dung Tử Hàm, ông đều thấy bất an, chỉ mong không phải gặp lại.

Sau khi nghe bác giải thích cặn kẽ, trong lòng hai anh em Dung Thốn và Dung cũng trở nên lo lắng, dè dặt hỏi lại, "Chắc không sao đâu, chuyện này cũng qua hơn mười năm rồi mà."

Bác không trả lời, khiến hai người họ càng thêm căng thẳng.

Đầu năm nay họ đã tính toán sẵn, bán đi sáu mẫu đất đó là đủ cho hai anh em mỗi người xây một căn nhà mới. Nhưng giờ thì...

Phải rồi, ai mà ngờ Dung Tử Hàm liệu có nhớ hay không chứ? Đột nhiên hai người họ nhớ ra rằng thôn mà Dung Tử Hàm đang làm việc cũng chính là nơi sáu mẫu đất đó tọa lạc.

Lúc này, Dung Tử Hàm cũng cảm thấy có chút nghi ngờ.

Cậu nhận thấy điểm số bất an mà mình nhận được có phần cao. Hai người anh họ đã hại cậu nên lo lắng bị tính sổ là đúng. Nhưng tại sao bác cả và bác gái cũng cùng lo lắng?

Hệ thống: Có khi nào do họ nhát gan không?

Dung Tử Hàm lắc đầu: Cũng có thể là nhớ tôi quá.

Hệ thống nín lặng: Dung Tử Hàm, mặt cậu để ở đâu rồi?

Dung Tử Hàm không đùa với nó nữa, bắt đầu suy ngẫm kỹ về chuyện này. Dù không rõ họ đang lo sợ điều gì, cậu vẫn quyết tâm từ từ điều tra.

Dung Tử Hàm không phải người ngốc, có thể suy đoán ra hai hướng. Một là chuyện hãm hại cậu, và hai là liên quan đến gia sản.

Nhưng bản thân cậu hiểu rõ, bố mẹ cậu ngày xưa chỉ là nông dân bình thường, nhà họ Dung không phân nhà, không có của cải riêng. Đó cũng là lý do vì sao cuối cùng cậu phải ra đi trắng tay.

Nhưng không sao, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra, và trùng hợp là bây giờ cậu cũng nên đòi một chút lãi từ hai người anh họ rồi.

Vì vậy, một tuần sau, khi nguy cơ bệnh dịch vịt đã qua được phần lớn, hai trưởng thôn của thôn Tiểu Vương và thôn Lục Gia cùng đến tặng cờ vinh danh Dung Tử Hàm, thì cậu nói một câu khiến hai người anh họ cung cấp giá trị bất an cho cậu hàng ngày nhẹ nhõm, đồng thời làm hai vị trưởng thôn cũng đen mặt.

Dung Tử Hàm: "Thực ra cờ không cần tặng cho tôi đâu, phải tặng cho Dung Thốn và Dung Xích mới đúng. Nếu không nhờ họ gửi vịt cho Vương Đại Tráng, để Vương Đại Tráng hại tôi, thì tôi cũng không phát hiện ra dịch bệnh."

Dung Tử Hàm với vẻ mặt thành khẩn nói: "Hãy tặng họ đi, họ mới là người phát hiện dịch vịt lần này."

"Chuyện này…" Sắc mặt của hai trưởng thôn lập tức trở nên khó coi.

Trước đó, chuyện trưởng thôn của thôn bọn họ đến huyện thành gây náo loạn vẫn chưa được lan truyền trong thôn, vì vậy không có nhiều người biết.

Chỉ là, sau khi nghe những lời của Dung Tử Hàm, lập tức những người hiếu kỳ bắt đầu dò hỏi.

Hôm đó, mấy cô bên Hội phụ nữ đi giúp cũng đều ở đó, chỉ cần vài câu là đã nói rõ ràng hết mọi chuyện.

"Trời ơi! Đây mà là người thân đấy hả?"

"Quá thất đức rồi còn gì! Cả cái nhà đó chắc là đen như mực rồi!"

"Ây da, tôi cũng từng nghe kể qua, năm đó bác sĩ Tiểu Dung mới mười hai, mười ba tuổi đã bị họ đuổi ra ngoài. May mà bác sĩ Tiểu Dung tự lực vươn lên, thi đỗ vào huyện thành mới rời khỏi gia đình này."

"Trời ơi, đúng là đáng chán quá đi!"

Thế là, chuyện này giúp gia đình bác cả và bác hai của Dung Tử Hàm trở nên nổi tiếng.

Anh họ thứ hai của Dung Tử Hàm vốn đang quen một cô bạn gái, vừa nghe chuyện này, cô gái liền lập tức chia tay.

Lý do rất đơn giản, nhân cách quá kém!

"Cái thằng nhãi đó điên rồi sao!?" Dung Thốn tức điên người, hận không thể vác đồ đi qua nhà mà đánh.

Nhưng Dung Xích vẫn còn chút lý trí, ra sức ngăn anh ta lại, "Anh phải nghĩ kỹ xem, còn mảnh đất đó nữa!"

"Đất thì sao chứ? Tôi đến cả bạn gái cũng chẳng còn rồi!"