Hệ thống: !!! Thưa ký chủ, chẳng phải đây là tên ông anh họ đã hại cậu đó sao?
Dung Tử Hàm: Đúng vậy! Nên cậu nói xem, giờ anh ta sợ như thế, tôi có nên đến "an ủi" anh ta một chút không nhỉ?
Hệ thống mơ hồ cảm thấy có gì đó không bình thường từ phía Dung Tử Hàm.
Dung Tử Hàm trưng ra vẻ mặt rất nghiêm túc: Đừng nói bậy, tôi là người đàng hoàng mà.
Vừa nói, cậu vừa rút từ hệ thống ra ba mươi quả trứng vịt muối và mười lăm con cá muối. Tính sơ sơ thì đủ hàng bán trong ba ngày, lời được một trăm bảy mươi tệ.
Hệ thống cảm thấy thật bất lực, “Ký chủ, làm đi làm lại việc này không thấy chán sao?”
Dung Tử Hàm đáp: “Sao phải thấy chán? Đây chẳng phải là thao tác thường ngày sao?”
Hệ thống cạn lời, nó chợt nhớ rằng Dung Tử Hàm từng dự định sẽ làm giàu nhờ bán trứng vịt muối.
“Vậy giờ tổng cộng kiếm được bao nhiêu rồi?”
Dung Tử Hàm nhẩm tính, “Hơn ba trăm rồi.”
“Hãy chuyển tiền cho bọn cho vay nặng lãi đi?”
“Chuyển chứ!” Dung Tử Hàm nghĩ ngợi, đã vài ngày chưa chuyển tiền qua đó. Là một chủ nợ bị thiếu khoản lớn hai mươi vạn, không có tin tức gì từ con nợ thì hẳn người bên đó phải sốt ruột lắm.
Dung Tử Hàm tính toán một chút, hôm nay đúng là ngày tốt để trả nợ. Tuy nhiên, cậu chẳng có ý định chuyển hết toàn bộ số tiền đó qua cho họ.
Hệ thống tò mò hỏi: “Sao lại thế?”
Dung Tử Hàm đáp: “Một trăm bảy mươi hơi nhiều, chúng ta phải phát triển bền vững chứ.”
Vậy nên, hệ thống nghĩ rằng Dung Tử Hàm sẽ lại chuyển ba mươi tệ như thường lệ. Nhưng ngờ đâu, Dung Tử Hàm chỉ chuyển đúng... ba tệ!
Hệ thống: …
Dung Tử Hàm: “Mỗi ngày ba tệ, một tháng là chín mươi, hai mươi vạn thì chỉ cần một trăm tám mươi lăm năm là xong!”
Hệ thống hoàn toàn bị chiêu trò của cậu làm cho choáng váng.
Trời ạ, một trăm tám mươi lăm năm? Đến lúc đó chắc cháu chắt của tên cho vay nặng lãi cũng đã xuống mồ, đúng là độc chiêu của Dung Tử Hàm.
Quả nhiên, chỉ nửa phút sau, bên cho vay nặng lãi lập tức cung cấp cho Dung Tử Hàm thêm 700 điểm giá trị phẫn nộ. Thoạt nhìn thì không ít, nhưng so với trước rõ ràng đã giảm đi nhiều.
Dung Tử Hàm thở dài, “Xem ra, người có tình có nghĩa cũng đến lúc cạn tàu ráo máng.”
Hệ thống chán nản, “Không phải vì cậu cứ chăm chăm bòn rút một người, vắt khô đến lông cừu cũng chẳng còn sao?”
Dung Tử Hàm im lặng một lúc, thấy hệ thống nói có lý nhưng vẫn không từ bỏ ý định. Cậu quyết định quay lại nghĩ ra cách mới để tiếp tục bòn rút.
Dung Tử Hàm bên này đầy toan tính, tập trung vào “cừu non” cho vay nặng lãi trong tay, lòng chỉ nghĩ đến cách moi sạch. Trong khi đó, hai ông anh họ của Dung Tử Hàm lại càng lo lắng hơn theo thời gian, dù Dung Tử Hàm không nói gì với họ.
Ở nhà bác cả của Dung Tử Hàm, hai anh họ của cậu là Dung Xích và Dung Thốn đang ngồi cùng nhau, đổ lỗi qua lại.
“Tất cả là do anh! Con vịt bệnh đó sao không đưa lên trạm thú y sớm? Cứ muốn gây khó dễ cho thằng cháu hoang. Giờ thì gặp rắc rối to rồi!” Dung Xích, người anh họ thứ hai của Dung Tử Hàm, vừa về là lập tức chất vấn anh cả.
Trước đó anh ta có chuyến đi lên thị trấn, nên không có mặt khi bác sĩ thú y già mở cuộc họp toàn thôn. Vừa về đến thôn, nghe tin Vương Đại Tráng gặp rắc rối và bị giữ lại ở huyện, anh ta lập tức quay về nhà tìm Dung Thốn để đòi lời giải thích.
Nhưng chuyện này vốn là do cả hai cùng quyết định, Dung Thốn không phải ngốc, nên đương nhiên không chịu mang hết tiếng xấu về mình, lập tức phản bác, “Giờ nói cũng có ích gì? Con vịt đó có phải tôi mua đâu? Chẳng phải cậu ham rẻ mang về đấy chứ còn gì?”
“Giờ lại đóng vai người tốt à? Lúc đưa vịt cậu còn chạy nhanh hơn ai hết!”
“Đừng có nói láo! Tôi mua vịt rẻ là vì nghĩ đến chi tiêu của gia đình thôi. Còn nữa, ý này là do anh đưa ra mà! Con vịt là do anh lấy từ nhà tôi mang đi. Tôi nói cho anh biết, chuyện lớn xảy ra, tôi không nhận gì đâu!”
“Haha, cậu nghĩ có thể thoát được à?” Dung Thốn cười lạnh một tiếng, “Từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn ghét thằng nhóc đó nhất. Hồi bố nó gặp chuyện, đêm đó cậu còn lừa nó lên núi để nó suýt chết trong rừng. Tưởng phủi sạch tay được hả? Đừng mơ!”
“Vậy còn anh là loại tốt đẹp gì? Năm đầu sau khi chia nhà, ông bà vốn định để anh đưa tiền học cho nó. Chẳng phải anh giấu đi rồi phung phí hết trên thị trấn ba, năm ngày gì đó sao?”
“Tôi có mua đồ cậu không ăn, không chơi chắc?”
Chỉ vài câu đã khiến hai anh em cãi vã om sòm. Họ là những người đã lớn lên trong cùng một sân, mỗi người đều có sẵn một “sổ đen” của người kia, nên một khi đào bới quá khứ thì chẳng kiêng nể gì ai, chưa đầy một lúc đã lao vào ẩu đả.
Cuối cùng, bác cả của Dung Tử Hàm nghe thấy tiếng cãi cọ, liền từ trong nhà đi ra, “Im hết đi!” rồi kéo cả hai ra.
“Cãi gì mà cãi! Giờ phải nghĩ cách giải quyết chứ!” Bác cả của Dung Tử Hàm cũng bị hai đứa con làm cho tức muốn chết.
Lúc Dung Tử Hàm còn nhỏ, bọn họ ức hϊếp nó chỉ là những chiêu trò trẻ con, cũng chẳng có bằng chứng gì. Đã vậy, họ còn được lợi, nên mọi người trong nhà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Sau khi Dung Tử Hàm rời đi, danh tiếng của nhà họ cũng tụt dốc không phanh, trải qua một thời gian bị người đời chỉ trỏ, bàn tán.
May mắn là sau đó Dung Tử Hàm lên thị trấn, tin đồn trong thôn cũng dần lắng xuống, mọi thứ lại trở về như cũ. Chỉ khi Dung Tử Hàm đạt được thành tích tốt, người trong thôn mới lại lấy chuyện nhà cậu ra để bàn tán. Đó cũng là lý do khiến Dung Thốn và Dung Xích lại căm ghét cậu đến vậy.