Những Kẻ Từng Hãm Hại Đều Van Xin Tôi Làm Người/ Tôi Thật Sự Khổ Quá Mà

Chương 12.3: Tặng quà!

"Chỉ là một cô gái thôi mà! Đợi đến lúc bán được mảnh đất, mỗi người chúng ta có vài chục vạn rồi lên thành phố mua nhà chung cư! Có nhà, có công việc, gái xinh đầy ra. Đầu tiên là cứ vượt qua cơn bão này đã!"

Dung Xích vẽ ra một viễn cảnh tốt đẹp, Dung Thốn đành nhịn cơn giận.

Tuy nhiên, họ lại không hề nghĩ thông một điều, lần này họ phạm phải không phải là chuyện nhỏ mà là vụ lớn liên quan đến cả thôn.

Do đó, chỉ mới yên ổn được hai ba ngày, trưởng thôn và bí thư thôn Lục Gia đã đến nhà họ. Một câu ngắn gọn: nộp phạt. Còn Dung Thốn, người đã chủ động tặng vịt, trực tiếp bị đưa lên đồn công an của thị trấn, nghe nói là phạm pháp, có khả năng sẽ bị xử phạt.

Chỉ vì một con vịt họ đưa cho Vương Đại Tráng!

Cả gia đình hai ông bác của Dung Tử Hàm đều ngơ ngác. Vậy mà chẳng có người nào trong thôn cảm thấy đồng cảm với họ, đến mức đi ngang qua nhà họ cũng phải nhổ một bãi nước bọt.

"Phì! Đúng là đồ cả nhà vô lại."

Lúc này, Dung Tử Hàm lại dựa vào các giá trị cảm xúc liên tục được cung cấp từ bọn họ, đã gom đủ cho một đợt rút 50 lần.

Dung Tử Hàm tính toán, mấy quả trứng vịt muối và cá muối cậu gửi cho vợ chồng quán ăn nhỏ cũng sắp bán hết, đúng lúc cần bổ sung hàng.

Thế là, cậu lại mang giỏ đi chuẩn bị thu mua một đợt cá muối và trứng vịt muối mới.

Hệ thống bây giờ đã tê liệt: Ký chủ ơi, tôi cầu xin cậu, cậu có thể rửa mặt chút được không?

Dung Tử Hàm đáp rất chắc chắn: Nạp tiền không đổi số, tin vào may rủi cũng chẳng cứu được vận đen, chấp nhận thôi!"

Lần này, ngay cả ánh sáng màu xám cũng chẳng lóe lên, trước mặt Dung Tử Hàm là 35 quả trứng vịt muối và 15 con cá muối.

Dung Tử Hàm cực kỳ hài lòng, vì đã có đủ hàng hóa cho tuần sau.

Chỉ là lần này, cậu cố ý giữ lại 10 quả trứng vịt muối và 5 con cá muối.

Hệ thống tính toán số lượng, bỗng có cảm giác bất an.

"Ký chủ ơi, cậu định làm gì vậy?"

Dung Tử Hàm trả lời, "Tặng quà chứ còn gì nữa!"

Gửi trứng vịt muối và cá muối làm quà? Người nhận có khi chỉ muốn cho ngay một cái bạt tai cho thỏa.

Nhưng mà, Dung Tử Hàm lại rất bình thản, còn không biết kiếm đâu ra một chiếc ruy băng, cột giỏ cá muối một cách hết sức gọn gàng.

Khác với suy nghĩ của hệ thống, Dung Tử Hàm thực ra không có ý đồ xấu gì. Cá muối hay trứng vịt muối nghe thì có vẻ kỳ lạ, nhưng thực ra đều là những thứ bán được và có vị rất ngon.

Dung Tử Hàm gói ghém kỹ lưỡng, tính mang đến biếu thầy hướng dẫn của mình để cảm ơn vì đã quan tâm chăm sóc bấy lâu nay.

Dung Tử Hàm là người không thích nợ ân tình. Đừng nhìn cậu nhỏ tuổi mà nghĩ còn phụ thuộc, thực ra từ khi bố mẹ qua đời, cậu đã luôn sống rất độc lập, không nhờ cậy ai. Ngay cả khi nhận được lòng tốt của người xung quanh, cậu cũng luôn cố gắng đáp lại.

Vì cậu hiểu rằng nợ tiền thì dễ trả, còn ân tình thì khó trả hơn nhiều.

Trước đây khi mới về thôn, Dung Tử Hàm bận rộn lo chuyện riêng, không có cơ hội liên lạc với thầy. Bây giờ đã ổn định, cậu nghĩ cũng nên báo cho thầy một tiếng để thầy an tâm.

Hơn nữa, dù cậu có làm việc ở trạm chăn nuôi, nhưng vẫn chưa nhận bằng tốt nghiệp. Thầy cũng chưa xóa tên cậu khỏi nhóm nghiên cứu, điều này giúp ích rất nhiều cho việc công bố luận văn sau này.

Vì vậy, Dung Tử Hàm rất biết ơn thầy và thực sự muốn đóng góp một chút thành quả.

Hiện tại, cậu có đối tượng nghiên cứu sẵn bên cạnh - chú vịt mắc bệnh.

Chính là con vịt được tiêm hormone, kêu quạc quạc suốt quãng đường nhưng cuối cùng lại thua trận với cá đông lạnh ấy.

Dung Tử Hàm giữ lại để chữa bệnh, không vì lý do nào khác ngoài việc muốn nghiên cứu sâu thêm về bệnh lao ở vịt. Đặc biệt con vịt này rất đặc biệt, không chỉ mắc lao mà còn bị dịch cúm gia cầm.

May mắn thay, đề tài của Dung Tử Hàm ở trường cũng liên quan đến phòng chống bệnh truyền nhiễm ở gia cầm. Bản phác thảo luận văn đã xong từ trước, nhưng vì gặp biến cố nên tạm hoãn. Nay có thêm trường hợp này làm ví dụ, luận văn còn hoàn thiện hơn cả trước.

Tất nhiên, với tiến triển này, Dung Tử Hàm cũng muốn báo cáo với thầy. Thế là cậu gọi điện cho thầy hướng dẫn.

Điện thoại chỉ reo hai lần là được bắt máy.

"Dung Tử Hàm? Dạo này thế nào rồi? Công việc có ổn không?" Thầy nghe thấy điện thoại từ cậu liền hỏi han ngay.

"Dạ ổn lắm thầy ạ. Em gọi là để báo bình an cho thầy yên tâm." Dung Tử Hàm cười trả lời.

Thầy trò trò chuyện một hồi lâu. Cuối cùng, thầy chuyển chủ đề hỏi về tình hình đề tài của Dung Tử Hàm.

"Gần xong rồi ạ, em tính gửi thầy xem qua." Dung Tử Hàm đáp.

"Tốt lắm!" Thầy rất vui, nghe cậu nói sẽ gửi đặc sản quê nhà cho thầy nếm thử càng vui hơn. “Vậy thầy đợi bưu kiện của em nhé.”

Dung Tử Hàm cúp máy, tâm trạng nhẹ nhõm đi nhiều. Thầy đã giúp đỡ cậu rất nhiều, cuối cùng cậu cũng có thể đáp lại chút đỉnh.

Thu xếp xong xuôi, Dung Tử Hàm quay lại tập trung vào luận văn. Chú vịt mắc bệnh đã hồi phục khá tốt, còn lại chỉ cần tiếp tục quan sát.

Hai ngày sau, cậu hoàn tất luận văn, thầy cũng nhận được bưu kiện.

Dung Tử Hàm là học trò yêu quý của thầy, ai trong văn phòng cũng biết. Khi nghe tin cậu gặp chuyện, các giáo sư biết cậu đều tiếc nuối, nhưng không ai có thể làm gì khi nhà trường đã quyết định.

Giờ nghe Dung Tử Hàm không bỏ học mà vẫn tiếp tục nghiên cứu, mọi người cũng thấy vui mừng thay cho thầy.

Thấy thầy cầm bưu kiện đi vào, ai cũng tò mò hỏi, “Cái gì thế?”

“Là đặc sản học trò gửi cho tôi đấy.” Thầy hướng dẫn cười khoe.