Trùng Sinh: Duyên Âm Truyền Kiếp

Chương 4

A Yên tỉnh dậy cô với thân thể dính đầy máu trong sự mệt mỏi. Đôi môi đã khô lại cùng sự hoang mang hiện trên khuông mặt. Cô chạy khắp nơi tìm chồng của mình. Và rồi trong lúc đang tìm kiếm cô vô tình nghe âm thanh của kiếm vang vọng cả bầu trời. Cô lúc này đi theo âm thanh của Kiếm phát ra.

Cô giờ đây đã tìm được chồng của mình. Nhưng với hoàn cảnh trước mắt cô bèn la lớn trong sự hoảng loạn mơ hồ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.

"Không dừng lại đi mà...Rốt cuộc tại sao anh và hắn lại giao chiến với nhau ?"

A Yên chưa hết bàng hoàng thì đã nhìn thấy Khôi chồng mình, bị tên đàn ông có con mắt thứ ba lúc nãy dùng thanh gươm đâm xuyên qua người. Anh giờ đây nhìn cô với ánh mắt đầy đau đớn cùng sự tiệt vọng, máu không ngừng chảy ra từ miệng. Anh ấp úng nói :

"A Yên...Anh xin lỗi...Anh không thể bảo vệ được con của hai ta rồi. A Yên anh xin lỗi..."

Cô nhìn tên đàn ông có con mắt trên đầu kia đang mạnh tay rút thanh gươm ra khỏi người anh, điều đó làm anh dần ngã xuống dưới đất cùng đứa bé. Anh bấy giờ khom người xuống nhìn đứa con của cô đang bật khóc bởi sự sợ hãi :

"Giờ thì ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Bắt được ngươi rồi con quái vật nhỏ."

Nói xông hắn cùng với các Thiên Binh, Thiên Tướng của Thiên Đình lập tức bay đi. Để lại cô đau đớn chạy đến ôm chồng mình. Khôi dường như vẫn còn một chút ít thức khi được cô chạm vào người.

Anh thở hỗn hển trong sự gấp gáp nói bởi vì anh không còn nhiều thời gian nữa rồi. Sẽ nhanh thôi anh sẽ trở lại cát bụi anh sẽ tan vào cõi hư vô mãi mãi.

"Em đừng buồn. Mà hãy cố gắng sống cho thật tốt. Còn giờ thì anh không thể nào ở cạnh em nữa rồi. Anh xin lỗi..."

Sau câu nói cuối cùng này thì anh cũng đã dứt hơi thở cuối cùng của mình. Cơ thể anh đang dần trở nên trong suốt, nó dần tan biến mà trở thành các bụi. Cô giờ đây như muốn phát điên cô dữ chặt tay anh rồi rào hét trong sự tuyệt vọng : "Không...Không anh không thể chết như vậy được...Em không muốn mất anh. Khôi...Anh hãy ở bên cạnh em đi. Đừng rời xa em mà...

Khôi."

Sự đau đớn đến nỗi cămm phẫn đang dâng trào trong lòng của cô. Nước mắt chảy dài trên đôi má cô chỉ có thể bất lực nói : "Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi chứ ? Tại sao ông lại nhẫn tâm như vậy hả ông trời ?

Kiếp trước ông không những cướp đi mọi thứ của tôi. Mà đến kiếp này ông lại tiếp tục lấy đi mọi thứ. Tại sao ông lại làm điều này với tôi hả. Tôi căm hận ông...Ông trời."

Mọi thứ đối với cô bây giờ đã kết thúc, gia đình không còn. Cô chỉ như một linh hồn cô độc lang thang dưới âm phủ này. Giờ đây cô nhìn cây kiếm dưới đất, cô đưa tay cầm nó lên. Trong sự tuyệt vọng cô muốn dùng nó để kết liễu cuộc đời của mình. Thì từ đâu một âm thanh vang lên :

"Con sẽ không chết được bởi thanh kiếm đó đâu. Bởi vì đây là số phận của con, nên chẳng còn cách nào khác ngoài chấp nhận nó."

A Yên nghe thấy chất giọng trong trẻo hiền lành, giờ đây cô quay lại theo phản xạ nhìn người đó là ai.

Trước mắt cô là một người phụ nữ, trong bộ y phục dài màu trắng bồng bềnh thướt tha. Đang đứng trên một bông sen ngủ sắc xanh vòng vòng một chỗ. Còn đôi tay thì cầm một nhành nhiễu tay còn lại thì cầm một cái bình màu xanh như thần khí.

Chốc lát cô đã nhận ra được người phụ nữ này là ai. Bà ta chính là Bồ Tát Quan Âm. Quan Âm vô tình biết được rằng, nhân thế đang gặp nguy bởi một đứa trẻ mang trong mình xuất mạnh của quỷ dữ. Khi nó tròn 18 tuổi thì nó sẽ phá hủy thế giới này.

Thế nên Quan Âm quyết định đi một chiến xuống âm phủ để giải trí việc rắc rối này.

Quân âm nói tiếp :

"Số phận thì không thể thay đổi. Có nhân thì sẽ có quả. Và khi con gieo nhân nào thì con phải trả quả đó..."

A Yên nghe câu này mà chẳng hiểu Quan Âm đang nói gì cả. Cô ấp úng hỏi lại :

"Ý của người là sao ?"

Quan Âm nhẹ nhàng lấy một nhành liễu trên tay ra. Bà ta hất một cái, khiến cho những giọt nước dần động lại tạo ra một khung cảnh. Và khung cảnh này chính là một đoạn ký ức trong kiếp trước của A Yên.

Trong kiếp trước A Yên là một vị công chúa của đất nước "XXX". Cô là một người vô cùng tàn nhẫn và dã tâm, cô luôn làm những điều sai trái với mục đích để đạt được những thứ mình muốn cho dù cái giá phải trả là bao nhiêu.

Thế là cô đã gϊếŧ chết hơn 100 người. Cùng các âm mưu đầy đen tối. Cô đã khiến vương quốc của mình rơi vào lâm nguy. Và thế cô phải trả giá bởi cái chết do người mình yêu phản bội. Cô đã bị Khải gϊếŧ chết. Và gϊếŧ chết đức vua với mục đích hồi sinh Thiên Ma nhưng kế hoạch của hắn đã thất bại.

Nhiều năm sau hắn ta lại tìm đến cô trong tiền kiếp và rồi lợi dụng cô để mở khóa được quyết xá lệ. Nên hắn đã âm mưu gϊếŧ bố mẹ cô. Sau đó nhận cô làm con nuôi. Cho đến khi cô gϊếŧ chết được hắn.

Và hắn ta vẫn chưa chịu buông bởi vì hắn đã quay trở lại và vì lòng căm phẫn quá lớn. Nên giờ hắn đã âm mưu trả lời nên mới khiến cô thành ra như vậy. Nhưng bây cũng là cái giá mà cô cần phải trả cho sự đọc ác và tàn nhẫn của mình trong kiếp trước.

Còn về phần của Khôi. Bởi vì cậu đã đã bất chấp quy phạm luật trời, mà không đầy cô xuống địa ngục để rồi hắn đã bị trục xuất khỏi địa ngục một lần. Và có lẽ bây giờ hắn ta cần phải trả giá cho sự sai phạm lần hai bởi hắn đã quát bỏ quy luật của âm phủ này với mục đích tạo ra đứa con để cô có thể vui hơn.

Vì thế những chuyện đang diễn ra bây giờ điều là do nghiệp từ kiếp trước mang lại cả.

Sau đó nghe Bồ Tát kể về câu chuyện trong ba kiếp của mình. Cô cũng đã nhận ra được lỗi lầm của mình. Thì ra tất cả mọi rắc rối điều là cô nên mọi chuyện mới xảy ra như vậy.

Giờ đây trong sự đau đớn cô ước gì nếu như mình chưa gặp Khôi. Nếu như anh lạnh lùng đầy cô xuống địa ngục thì có lẽ mọi chuyện đã không như vậy. Anh đã không chết như thế kia.

Bồ Tát nhìn cô đau đớn khi biết được sự thật. Bà đã bước xuống đoá hoa sen, bà ngồi xuống chỗ của cô. Bà đưa tay lên vai cô mà an ủi :

"Không sao đâu. Rồi ta sẽ giúp con vượt qua chuyện này. Rồi cả gia đình của con sẽ được đoàn tụ vào một ngày nào đó không xa."

Nước mắt của Bồ Tát đã rơi bà như một người mẹ hiền từ đang lo lắng cho những đứa con của mẹ từng giọt nước mắt rơi xuống mặt đất. Nó đã dần hồi sinh lại linh hồn của Khôi. Khôi giờ đây tỉnh lại anh đã không còn bị hồn bay phách lạc nữa rồi. Điều này khiến A Yên rất vui.

A Yên như muốn lao vào ôm Khôi trong sự sung sướиɠ cứ như đã xa cách rất lâu cô nói :

"Khôi là anh sao ? Anh đây rồi vậy mà em cứ tưởng mình đã mất anh mãi mãi rồi chứ ?"

Nhưng đáp lại cô là sự im lặng của Khôi. A Yên giờ khó hiểu hỏi : "Chuyện gì đang xảy ra vậy ? Tại sao anh ấy lại vô hồn thế kia ?"

Quan Âm Bồ Tát thở dài nói : "Bây giờ thì ta chỉ có thể hồi sinh một phần linh hồn của cậu ta. Và cậu ta cần phải luân hồi nếu muốn sống tiếp còn không thì sẽ không bao giờ siêu sinh.

Nhưng điều quan trọng nhất ở đây là khi cậu ta luân hồi. Thì cô sẽ không bao giờ gặp lại cậu ta được nữa. Cho đến khi duyên tự tìm đến hai người một lần nữa. Và cô sẽ bị giam giữ ở dưới âm phủ lạnh lùng này sống một cuộc sống cô đơn. Nếu muốn chờ người yêu của cô quay lại và nhớ ra cô là ai ?

Hay là cô cũng muốn Luân Hồi cùng cậu ta ? Nhưng khi Luân Hồi rồi thì cô sẽ không còn nhớ được cậu ta nữa. Hai người từ đó sẽ cắt đứt mối nhân duyên hiện có này mãi mãi. "

Đây là quyết định của cô. Cô hãy tự mình chọn lựa."

A Yên dần suy nghĩ : "Anh đã vì cô mà làm tất cả mọi thứ mặc kệ lâm nguy. Còn cô thì chưa vì anh làm một điều gì cả. Nhưng bây giờ tâm trí cô lại muốn rời khỏi đây. Cô không muốn chờ đợi như vậy, bởi cô sẽ chết dần chết mòn trong sự cô độc một mình ở đây.

Nhưng khi nhìn sang phía của Khôi. Giờ đây anh chỉ là một dông hồn không có ý thức và mất đi chức vị thần chết của mình bởi vì cô. Điều này làm cô cảm thấy rất có lỗi mà từ bỏ sự sợ hãi cô đơn để sống một cuộc sống mới của bản thân.

Cô quyết định sẽ ở âm phủ này chờ đợi anh. Mặc cho thời gian có trôi quá bao lâu. Cô có thể chìm trong sự cô độc mãi mãi đi chăng nữa thì cô vẫn chờ anh. Bởi trái tim này đã thuộc về anh thật rồi."

Cô nói lời đồng ý với Bồ Tát. Bồ Tát giờ đây mỉm cười bà ta bắt đầu giăng kết giới xung quanh địa ngục này. Sau đó nói :

"Giờ thì cô sẽ là người tiếp theo cai quản địa ngục tâm tối này. Coi như các ân oán trong đời trước của cô đã trả hết trong sự mất mát quá lớn này. Cô hãy ở đây mà xám hối đi."

- " Còn đứa con của cô . Cô đừng lo. Ta sẽ đến chỗ của Ngọc Hoàng lấy lại đứa bé đó. Ta sẽ nuôi dạy nó và trở thành một người tốt. Chứ không để nó phải chịu đau đớn khi bị giam giữ trong chiếc lò luyện đơn kia đâu ".

Nói rồi bồ Tát rời đi mọi chuyện kết thúc. Với câu chuyện Khôi thì đầu thai sang kiếp khác. A Yên bị giam giữ mãi mãi ở địa ngục chờ ngày Khôi nhớ ra mình để gắn kết mối quan và xưa và giải thoát cho cô. Còn con trai cô thì may mắn hơn khi được quan thái âm cứu và nhận làm đệ tử của mình...

Trong địa ngục tâm tối mà A Yên đang bị giam giữ. Cô đang ngồi trước một bức tượng đó là món quà Khôi đã tặng cho mình. Cô bậc khóc và nói :

"Ta đã trải qua những rắc rối để được ở bên cạnh chàng. Nhưng bây giờ thì sao chứ ? Chàng lại xa cách ta. Có lẽ hai ta có duyên không phận rồi."

A Yên giờ đây lâu nước mắt cô tự nhủ :

"Nhưng chàng hãy chờ đi dù là kiếp này hay kiếp sau thì ta nhất định sẽ tìm được chàng. Và ở cạnh chàng mãi mãi..."