Trùng Sinh: Duyên Âm Truyền Kiếp

Chương 3

Khôi đang xử lý mọi chuyện liên quan đến việc đầu thai của linh hồn, thì chợt lo lắng khi nhìn thấy bên ngoài bầu trời đang dần thay đổi một cách kỳ lạ. Chốc lát cậu đã biết được rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra trong việc đầu thai của La Văn. Thế là Khôi đã quyết định ngưng việc phản xét để quay về với vợ của mình.

Sau khi quay về thì điều đầu đập vào mắt khôi bấy giờ là cảnh A Yên đang đau bụng nằm lăn lóc dưới đất. Cô không những đau đớn rào hét mà bên dưới nền điều chỉ toàn là máu và một chất dày nhày dụa trong rất kinh dị.

A Yên nhìn thấy Khôi nước mắt cô đẫm lệ kêu lên :

"Chồng ơi em đau quá. Anh cứu em với, em không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Đau quá đi..."

Cô thở hỗn hễn trong sự yếu ớt. Giờ đây Khôi ngồi xuống ôm chặt lấy A Yên, anh đưa tay lâu đi nước mắt cho cô :

"Không sao đâu. Rồi nhất định em sẽ trở lại bình thường mà. Hãy cố gắng lên, rồi em và con sẽ bình an thôi."

Nói rồi Khôi đỡ A Yên ngồi dậy, cô ngồi trong tư thế xếp bằng trong giống tu luyện. Còn anh ở đằng sau, đang dùng tay tạo ra một luồng sức mạnh màu xanh. Anh chuyền vào trong cơ thể của cô. Những cơn gió giờ đây nỗi lên cô đau đớn, kêu rào những âm thanh phát ra rất chói tai vang vọng khắp nơi. Giờ đây tóc cô cũng đã phai màu chỉ còn lại một màu trắng.

Một lúc sau A Yên đã không còn la nữa. Cô cũng đã bình thường trở lại nằm bất động dưới đất. Khôi ôm chặt cô và nói : "Không sao rồi. Em ổn rồi. Giờ đây anh chỉ còn lấy đứa con của hai ta ra mà thôi."

Khôi đưa tay chạm vào bụng của A Yên, anh lại chuyền phép luật của mình vào cơ thể cô. Điều này đã làm cô dần dần trẻ lại. Sau đó há miệng khiến một viên hồng ngọc bay ra. Viên hồng ngọc kia bay tứ tung khắp nơi. Rồi hạ xuống đất chốc lát đã trở thành một đứa bé trai. Đứa bé nhìn Khôi và A Yên. Nó lên tiếng :

"Cha...Mẹ..."

Khôi nhìn A Yên đã bất tỉnh vì kịp sức. Anh giờ đây cảm thấy hạnh phúc vô cùng, giọng anh run rẩy nói :

"Cuối cùng thì hai ta cũng đã có một đứa con rồi. Nhưng đứa bé này bây giờ đã trở thành quỷ. Nếu như không giam giữ nó lại để khắc phục thì khi nó lớn lên. Lúc tròn 18 tuổi thì cả thế giới này sẽ gặp nguy mất."

Khôi nhìn đứa con của mình mà suy nghĩ dòng nước mắt đang dần chảy dài trên đôi má. Anh không biết bây giờ mình phải làm sao cả. Suy nghĩ một lúc Khôi đã đưa ra một quyết định. Anh sẽ phong ấn ý thức của đứa trẻ. Sau đó đưa nó đi thật xa trước khi người của Thiên Đình xuống đây bắt nó đi. Còn anh thì sẽ chịu tội thay nó.

Chứ Khôi không muốn con mình sẽ phải khổ sở trong sự đau đớn, khi bị giam trong lò luyện đơn của Nguyệt Lão. Dù gì thì đây cũng là con của anh và nhất là nó chỉ mới là một đứa bé chưa trải sự đời nếu làm vậy thì có phải đáng thương nó quá không ?

Tình cha trong Khôi đang dần nỗi lên. Anh tiến đến chỗ con mình, anh ôm chặt lấy nó. Nó biết được anh là cha nó nên cũng rất ngon ngoãn. Nó từ từ ấp úng với những lời ngây thơ khiến anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc :

"Cha ơi...Con yêu cha..."

Sau sự hạnh phúc là một nỗi đau vô hình là sự bất lực khi anh phải rời bỏ đứa con này của mình. Chốc lát anh đã đưa tay lên tạm vào đầu của thằng nhỏ rồi một luồng ánh sáng xanh xuất hiện khiến nó kêu lên trong đau đớn : "Huhuuhu...Đau quá cha làm gì vậy ? Buông con ra...Aaa...Đau quá..."

Khôi nhỏ nhẹ lên tiếng an ủi con mình :

"Không sao đâu. Rồi con sẽ ổn thôi. Còn hãy tin cha. Giờ con hãy thả lỏng đi con trai."

Cậu bé nức nở mà làm theo lời của anh. Chốc lát người nó phát ra một luồng hào vang màu vàng. Nó giờ đây ngã ngụy xuống trong bàn tay của Khôi. Như đang chìm vào trong giấc ngủ rất đáng yêu Khôi nói :

"Cha xin lỗi con. Giờ ta phải đưa con rời xa ta và mẹ con. Ta mong con sẽ tự mình sống tốt. Cha yêu con."

Khôi bồng đứa bé trên tay, anh chạy ra khỏi điện của mình. Từ trên trời hai luồng ánh sáng dần xuất hiện. Nếu nhìn kỹ thì chúng ta có thể thấy đó chính là một nhóm ngươi của Thiên Đình. Bọn họ đang tìm đến Khôi bởi vì đứa bé kia là quỷ. Như lời Khôi đã kể bọn họ đến đây là để bắt đứa bé.

Khôi nghe âm thanh vang lên từ trên cao. Cậu lập tức quay đầu nhìn : "Dừng lại mau cho bọn ta. Người đừng phạm sai lầm nữa. Hay quay đầu là bờ. Giờ thì đưa đứa bé đây."

Khôi bậc cười thật lớn, anh nhếch môi chốc lát cũng bay lên bầu trời. Tay ôm chặt đứa bé, tay còn lại đang dần tạo ra một thanh kiếm màu xanh. Trước những lời thiết phục kia. Khôi quyết không đầu hàng mà nói :

"Các người đừng mơ mộng sẽ bắt được con trai ta. Bởi vì ta sẽ không để nó chịu khổ trong tay các ngươi. Nếu được thì có ngon hãy quyết đấu với ta một trận.

Nếu muốn lấy đứa bé này. Nếu ta chết thì đứa bé này sẽ rơi vào tay ngươi. Nếu như ta còn sống thì các ngươi đừng hồng đυ.ng được đến nó."

Người đàn ông trước mắt Khôi giờ đây mỉm cười. Hắn ta mặc một bộ áo giác và có cả con mắt thứ ba trên trang. Vũ khí trên tay là một thanh gươm Và hắn không là ai khác, mà chính là Dương Tuyển : (Nhị Lang Thần.)

Hắn được ngọc hoàng ra lệnh đến đây để bắt đứa bé này về chịu tội. Không để nó có cơ hội gây rắc rối cho nhân gian khi lớn lên...

Nhị Lang Thần với sắc mặt hung hãng, hắn ta lớn tiếng quát : "Ngươi quả thật là sất xước. Đây là lệnh của Ngọc Hoàng mà người cũng dám cải đúng là không xem ai ra gì mà.

Bây giờ ta sẽ không nhân nhượng với ngươi nữa. Nếu như ngươi đã không biết điều mà giao đứa bé đó ra thì. Hôm nay ta chỉ còn cách cướp lấy nó trong tay ngươi thôi."

Những tên binh lính nghe lời của Nhị Lang thần bọn họ đang dần tiến lên với mục đích cướp đứa bé từ tay Khôi. Khôi ánh mắt trợn tròn, miệng há to vung cây kiếm lên, rồi chém một nhát khiển cho một luồng sức mạnh màu xanh bay về phía bọn binh lính. Điều này đã làm chúng bị thương. Từng tên dần rơi xuống đất trong sự đau đớn.

"Các ngươi đừng nghĩ rằng mình thế đông thì có thể ăn hϊếp một mình ta. Bởi vì bất kỳ ai dám đυ.ng vào đứa con này của ta. Thì cũng chỉ nhận lại cái chết mà thôi."

Dương Tuyển bậc cười, hắn vung thanh gương chĩa thẳng vào mặt của Khôi :

"Hưm nếu như bọn binh lính đó đã không làm gì được ngươi. Thì ngươi cũng đừng đắc ý. Bởi vì còn có Nhị Lang Thần ta đây. Hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Giờ thì hãy chịu đầu hàng đi là vừa còn không..."

Nói rồi xông Nhị Lang Thần đã bắt đầu xuất chiêu. Hắn bay đến chỗ của Khôi, mà dùng thanh gương trên tay chém qua chém lại. Khôi thì đỡ lấy thanh giương đó của tên Nhị Lang Thần kia. Nhưng âm thanh của kiếm và thanh gương đang dần vang lên. Hai người duy chuyển khắp nơi với các đường kiếm khác nhau không ngừng va chạm vào nhau.

Nhưng rồi vẫn không ai thắng bại được cả. Khôi giờ đây mới nghĩ rằng có lẽ là Nhị Lang Thần đang đợi gì đó nên mới không chịu ra chiêu như vậy. Thế nên Khôi đã quyết định ra tay. Cậu giờ đây tạo ra một luồng gió hất bay Dương Tuyển ra. Mà vun kiếm chém một đường màu xanh bay thẳng trên không đến chỗ Dương Tuyển.

Dương Tuyển bị tấn công bất ngờ nên đã dùng thanh giương của mình để đỡ. Bỗng một luồng khói đen xuất hiện, và khi nó tan đi thì cũng là lúc Khôi biến mất.

Dương Tuyển với sắc mặt đầy cay cú. Hắn ta tức giận quát thật lớn : "Không thể nào. Ta không thể để ngươi chạy thoát như vậy được. Nào hãy đứng dậy những tên lính vô dụng. Giờ các người hãy mau đi tìm hắn kẻ đó cho ta."

Mấy tên thuộc hạ của Dương Tuyển giờ đây trong sự mệt mỏi đang dần đứng dậy bởi vì đã bị trọng thương. Còn Dương Tuyển thì đưa tay lên con mắt thứ ba của mình hắn ta đang dò xét nhìn xung quanh :

"Ta không tin là ngươi có thể chạy thoát được khỏi ta. Hãy chờ đi rồi con mắt thứ ba này nhất định sẽ tìm ra được ngươi..."

Khôi giờ đây cũng đã dừng lại nghỉ ở mốt gốc cây. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh cho đến khi cảm thấy an toàn cậu mới ngồi xuống nghỉ ngơi. Cậu thở hỗn hễn nhìn đứa con mà cười hạnh phúc nói :

"Con hãy yên tâm. Cha sẽ bảo vệ con. Bọn người xấu đó nhất định sẽ không làm được gì con. Nếu như cha vẫn còn ở đây..."