Trùng Sinh: Duyên Âm Truyền Kiếp

Chương 5

30 Năm sau :

Tiếng khóc của một đứa bé đang vang lên. Người mẹ đưa tay ôm đứa con lên vỗ về :

"Nào con hãy nín đi mẹ thương. Lát bố về sẽ mua kẹo cho con nhé ?"

Đứa bé tầm 5 tuổi được mẹ mình bế trên tay, bà an ủi, âu yếm. Khiến nó đã không còn khóc nữa rồi. Tiếng cánh cửa vang, lên từ bên ngoài là một người đàn ông bước vào.

Người phụ nữ nở một nụ cười thật tươi, bà bước ra ngoài nhìn chồng mình mà hỏi :

"Chồng về rồi ? Hôm nay chồng có mệt không ?"

Người đàn ông im lặng đến một cách đáng sợ. Sắc mặt đầy dữ tợn không trả lời. Người phụ nữ cảm thấy rất lạ nhưng rồi cũng mặc kệ. Bà cứ nghĩ rằng có lẽ là chồng mình đi làm về mệt quá nên không muốn nói gì để bớt mệt mỏi.

Bà vẫn là nét mặt yêu kiều nết na bà nhẹ nhàng nói :

"Được rồi. Để giờ em xuống bếp nấu cho anh một chút gì uống để bồi bổ nha."

Ông ta vẫn im lặng chẳng thèm trả lời. Cho đến khi đứa bé chạy đến với khuôn mặt vui vẻ hớn hở nói :

"Cha ơi cha bế con đi. Cha có mua kẹo hồ lô cho con không ?"

Ông đưa tay xoa đầu cậu bé, rồi cũng cười trong hạnh phúc. Rồi bế đứa bé lên nói :

"Cha xin lỗi con nha. Hôm đó cha quên mua kẹo hồ lô cho con rồi. Hay để khi khác ba dắt con ra bên ngoài chơi con chịu không ?"

Đứa bé vui vẻ cười khúc khích với đôi mắt đang tỏ ra sự hạnh phúc vô cùng. Ông bây giờ đây bảo con trai mình hãy leo xuống. Rồi ra ngoài chơi đi.

Đứa con ngon ngoãn nghe lời chạy ra phía bên ngoài nghịch ngợm với bùn các.

Từ bên dưới bà vợ bước lên. Bà nhìn sắc mặt của ông không được tốt lắm cứ như là đang tức giận một điều gì đó. Bà đưa nước cho ông rồi dặn hỏi :

"Bộ ông có chuyện gì không vui à ? Sao hôm nay tôi cảm thấy ông có gì đó là lạ vậy ?"

Ông ấy chừng mắt lên nhìn khiến bà hốt hoảng, đột nhiên ông ấy quăn cái ly ra phía xa âm nhạc đổ vỡ vang lên. Ông ấy đứng dậy nói vài câu khó hiểu rồi bỏ đi.

"Hôm nay tôi cảm thấy uống cái gì cũng chả ngon lành cả. Cứ như là mình đang sài đồ mà người khác sài vậy.

Tôi cảm thấy rất khó chịu bà biết không ?"

Câu nói đầy ẩn ý kia cũng đã để bà hiểu ra một phần nào tại sao tính cách của ông lại quái lạ như vậy. Bây giờ bà ngồi xuống đất. Bà dần nhặt những mảng vụn mỉa chai lên. Nhưng đột nhiên nước mắt lại lăn dài trên đôi má.

Con của bà thằng bé chạy vào nhà thấy mẹ mình đang khóc. Nó cũng hiểu chuyện mà lên tiếng hỏi :

"Mẹ bị làm sao vậy ? Sao mẹ lại khóc?"

Giọng nói trẻ con non nớt vang lên bà chỉ cười thuê lương. Rồi đưa tay lên lâu đi nước mắt bà nói :

"Không có chuyện gì đâu. Con đừng lo cho mẹ chẳng qua là có bụi bay vào mắt mẹ nên mẹ mới."

Thằng bé hiểu chuyện mà đưa tay lên lâu đi nước mắt cho bà. Giờ đây khung cảnh đang chìm trong sự im lặng cho đến khi bố của cậu bé kêu cậu vào ngủ chung với ông.

Giờ đây chỉ còn một mình bà ngồi bơ vờ như đang chất chứa một nỗi buồn nào đó, mà chẳng thể nói ra được cùng sự ấm ức khi nhớ lại câu nói lúc nãy của chồng mình bà dần dần hồi tưởng lại. Chuyện cũ và tại sao chồng bà lại trở nên lạnh lùng vô tâm với bà như vậy.

Câu chuyện đã bắt đầu từ vài tiếng trước. Lúc đó bà đang đi chợ với cái giỏ trên tay. Trong không gian ồn ào náo nhiệt bà vô tình bắt gặp được một người bạn cũ ở trong chợ. Đó là một người đàn ông vừa khôi ngô lại tuấn tú. Anh ta đã ngỏ lời mời muốn cô đi ăn cùng với anh ta.

Bởi vì lâu rồi hai người mới gặp lại thì việc ngồi lại tâm giao là việc bình thường. Nhưng không ngờ lúc đó chồng của cô đột nhiên xuất hiện ông ta nhào nhào, song tới. Ánh mắt hung hăng như một con hổ ông ấy gầm gừ hỏi :

"Em làm gì ở đây và tại sao em lại tiếp xúc với hắn."

Tất cả mọi người giờ đây điều quay quanh bàn tán không biết có chuyện gì đang xảy ra giữa ba người này. Cô giờ đây bình thản trả lời :

"Thì em đi chợ. Nhưng tìm cờ gặp lại anh ấy. Một người bạn cũ. Thế nên bọn em đã ngồi lại với mục đích nói chuyện phím tâm sự về cuộc sống của nhau thôi."

Người chồng giờ đây đang hiện rõ cơn ghen trên khung mặt. Anh không thể nào nuốt được cục tức này cứ giống như là cô đang lừa dối anh. Anh giờ quay đầu, anh vun tay tát thẳng vào mặt tên đàn ông và lên lời cảnh báo :

"Gì chứ ? Bạn bè...Đừng nghĩ là em giao lưu với ai cũng được nhé. Bởi vì bây giờ em là vợ anh và anh có quyền kiểm soát em. Và anh cấm từ nay em không được tiếp xúc với đàn ông nữa nghe rõ chưa ?

Còn mày cái tát này là coi như sự trả giá bởi vì mày dám đến gần vợ tao. Nếu lần sau tao còn thấy cái bản mặt chó của mày nữa tao sẽ đấm không cho cha mày nhận ra luôn.

Còn nếu mày dám qua lại với vợ tao. Thì ông vui lòng tuyển mày xuống địa phủ. Mày nghe rõ chưa ?"

Trong sự tức giận ông đã tát vào mặt hắn ta cùng lời đe dọ cảnh báo. Nhưng đáp lại chính là một nụ cười nham hiểm kinh bỉ. Vợ ông giờ đây đã không thể kìm chế được cảm xúc nữa rồi. Bà hất đôi bàn tay của chồng đang nắm chặt lấy tay mình.

Rồi qua ngược sang trách móc ông :

"Anh làm gì vậy ? Sao lại đánh người ta ? Trong khi em và anh ấy chẳng có gì cả."

"Chẳng có gì mà cô binh dựt hắn sao ? Vậy tôi là chồng cô hay là hắn vậy ?"

Trước câu nói này mọi người điều bàn tán và nói rằng cô là gái hư, là một con đàn bà mất nết có chồng mà còn đi quơ quẻn trai. Cô thật sự bất lực rồi cô không biết phải chống cự với những lời lăn mạ sĩ nhục này sao nữa. Cô bậc khóc thật lớn mày chạy khỏi chợ. Cô không ngờ rằng chồng mình lại là một tên đàn ông độc tài như thế.

Suy nghĩ đến đây mà cô cảm nhận mình cô cùng tuổi thân, cô cảm thấy rằng như chồng mình đã thay đổi thật rồi. Anh không còn hiền lành như trước và không muốn kiểm soát một ai đó như xưa. Mà giờ thì ngược lại.

Cô im lặng đưa tay lên lau đi nước mắt. Cô bắt đầu dọn dẹp lại căn nhà của mình. Bên trong căn phòng giờ đây đứa bé đã ngủ rồi. Nhưng ông chồng vẫn còn thức ông luôn suy nghĩ về việc vợ mình và tên đàn ông đó.

Chốc lát ông đã không còn dữ được lý trí của mình. Ông bước xuống giường mà dần tiến ra bên ngoài. Ông nhìn vợ mình đang lâu dọn một lúc lâu mà tiến tới.

Bà nghe tiến bước chân liền quay sang thì nhìn thấy chồng với ánh mắt đầy câm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống mình đang hùng hổ lao tới điều này làm bà rất sợ hãi cả người run rẩy. Như biết được có điều chẳng lành sắp xảy ra.

Quả nhiên là như vậy. Chốc lát ông đã dùng tay mình bóp chặt lấy cổ bà mà không hỏi nguyên nhân. Bà bắt đầu vùng vẫy trong sự ngợp thở và khó chịu mà đưa tay lên bấu chặt lấy tay ông với mục đích để gỡ đôi bàn tay này ra để thoát chết.

Sau một lúc ông cũng thả bà giờ bà ngồi trong góc cùng sự sợ hãi. Bà run rẩy nhìn ạnh mà hỏi :

"Tại sao anh lại làm như vậy chứ ?"

Nhưng đáp lại là tiếng hét :

"Mày câm miệng cho ta. Bây giờ mày hãy mau đọc cho tao biết ngày sinh và bác tự của thằng đó và nó ở đâu. Còn không thì tao sẽ thiêu cháy hai mẹ con mày đấy."

Bà biết rằng ông đang tức điên bởi vì cơn ghen khi sợ mình sẽ mất vợ mãi mãi. Bà lúc đầu không muốn trả lời cho ông biết. Nhưng rồi ông đưa mắt nhìn qua ngọn nến trên bà. Ông cầm nó sững sửng trước mặt và nói :

"Bây giờ mày có nói cho tao biết không ? Còn không thì tao sẽ cho mày thấy được cảnh tượng. Mày và tất cả mọi thứ trong căn nhà này biến mất thậm chí là cả tao."

Cô bậc khóc nức nở. Giờ đây cô không còn cách nào khác mà phải nói ra những gì mà anh yêu cầu từ chồng mình. Nói xông chồng cô rời đi để lại cô ngồi một gốc trong sự sợ hãi. Và cô cũng biết được rằng anh cần ngày sinh bác tự của cậu ta để làm gì. Bởi vì anh là một đạo sĩ nên có lẽ anh sẽ ém bùa qua ngày sinh bác tự cho tên kia chết mới thôi.

Cô bậc khóc nức nở trong sự ân hận mà nói :

"Xin lỗi là do tôi mà đã đưa cậu vào nguy hiểm rồi. Tôi xin lỗi...Xin lỗi..."