Công Lược Tra Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 84

Năm, bốn, ba, hai……

Điện thoại đúng giờ rung lên trước 10 giờ 30.

Sở Phàn nở nụ cười, vừa nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Nhϊếp Minh Hàm vừa đưa tay ấn nghe máy.

Một đêm tốt đẹp lại bắt đầu.

Nhϊếp Minh Hàm đỏ mặt ngồi trên giường chờ điện thoại, nhưng vẫn không thấy Sở Phàn gọi lại, thấy sắp đến giờ, anh mới bất đắc dĩ phải gọi đi.

Ai ngờ vừa gọi xong, Sở Phàn gần như lập tức bắt máy, Nhϊếp Minh Hàm có chút kinh ngạc.

“Anh, em đang định gọi cho anh. Nguy hiểm thật, suýt nữa thì lỡ mất giờ hẹn của chúng ta,” Sở Phàn cười thầm, cố ý làm giọng điệu có vẻ hấp tấp nói.

Cũng may lúc này 0430 không ở đây, nếu không nó nhất định lại khinh bỉ một phen.

Nhϊếp Minh Hàm nghe giọng nói có chút sốt ruột của Sở Phàn thì nhất thời quên cả xấu hổ, an ủi cậu: “Không sao, lỡ cũng không sao.”

Nhϊếp Minh Hàm ở chuyện công việc luôn nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác, huống chi người này vẫn là người yêu của anh.

Sở Phàn cười, nửa nghịch ngợm nửa nghiêm túc nói: “Không được đâu, hẹn với ai lỡ cũng được chứ hẹn với anh thì không được.”

Nhϊếp Minh Hàm nghe Sở Phàn nói vậy thì trong lòng không khỏi vui mừng, khóe miệng hơi cong lên, lại dịu dàng hỏi: “Tiểu Phàn vừa bận gì vậy?”

“Chỉ là tắm thôi.” Cậu dừng lại một chút, nghĩ đến gì đó thì cười nói: “Nhưng mà tối nay người kia cũng ở đây nên bị muộn một chút.”

“Cái gì?” Nhϊếp Minh Hàm nghe Sở Phàn nói vậy thì suýt nữa làm rơi điện thoại, sắc mặt anh trở nên nghiêm trọng, nói: “Người kia có làm gì em không?”

Sở Phàn an ủi: “Không có, anh yên tâm, hiện tại hắn còn chưa làm gì em đâu.”

Nhϊếp Minh Hàm im lặng, nắm chặt điện thoại.

Anh sao có thể yên tâm?

Tưởng tượng đến dáng vẻ tuấn mỹ quyến rũ của Sở Phàn sau khi tắm, anh liền cảm thấy vô cùng bất an, hận không thể lập tức xông đến cứu Sở Phàn.

Một người không có nguyên tắc, vì tư dục cá nhân mà có thể ép người khác từ Alpha biến thành Omega thì sao có thể nói là sẽ không làm gì?

Nhưng không muốn Sở Phàn lo lắng lại phải phí tâm an ủi anh, anh vẫn cố gắng giữ giọng bình tĩnh, chỉ là vẫn không nhịn được hỏi: “Vậy, tối nay hắn ở chỗ em làm gì?”

“Chỉ là vì hắn bị bệnh. Qua hai ngày hắn khỏi thì sẽ không ở đây nữa,” Sở Phàn giải thích.

Nhϊếp Minh Hàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng chỉ là hơi chút nhẹ nhõm mà thôi.

Với tình cảnh hiện tại của Sở Phàn, anh thật sự không thể yên tâm.

Nhϊếp Minh Hàm cau mày, lại không nhịn được dặn dò: “Tiểu Phàn, em nhất định phải cẩn thận.”

“Ừ, em biết rồi, anh,” Sở Phàn qua góc nhìn của thượng đế nhìn người kia chau mày, lo lắng cho mình, trong lòng ấm áp và thương xót, dịu dàng đáp.

Thật muốn ôm cục cưng vào lòng ngay bây giờ, để anh ấy yên tâm.

Nhưng cậu vẫn chưa thể, cậu hiện tại vẫn cần đủ năng lượng để giúp Nhϊếp Minh Hàm đổi vận may.

Trong nguyên tác, kết cục của Nhϊếp Minh Hàm cũng không tốt, anh luôn ưu tú và nỗ lực hơn Thiệu Tử Dương, nhưng lại không may mắn như Thiệu Tử Dương được hào quang nhân vật chính bảo vệ, luôn gặp phải đủ loại khó khăn, Nhϊếp thị từ đầu đến cuối cũng chỉ ngang hàng với Thiệu thị, sau này khi Thiệu Tử Dương bắt đầu có cảm tình với nhân vật chính thì tập đoàn Nhϊếp thị càng gặp phải đủ loại nguy cơ, có thể nói là nhờ năng lực mạnh mẽ của Nhϊếp Minh Hàm mới có thể mấy lần xoay chuyển tình thế nguy hiểm.