“Tôi chỉ là lười tránh mặt hắn ta nên tiện thể làm vậy thôi.” Sở Phàn cười lạnh: “Rốt cuộc thân phận của nguyên chủ đặc biệt, nhà họ Thiệu còn trông cậy vào cậu ta giúp Thiệu Tử Dương sinh con, hiện tại căn bản sẽ không làm ra chuyện gì đâu.”
“Đúng rồi, 0430, bây giờ mấy giờ rồi?” Sở Phàn không mang điện thoại bên người, vừa đi về phòng vừa hỏi 0430.
0430 nói: “Còn mười phút nữa là mười rưỡi.”
Sở Phàn nhớ ra gì đó, vẻ lạnh lùng trên mặt tan biến, lộ ra một nụ cười.
0430 thấy Sở Phàn cười thì ngạc nhiên: “Cậu cười gì vậy?”
Sở Phàn nhếch môi: “Nhớ ra mười rưỡi tôi còn có một cuộc hẹn tuyệt vời.”
0430 ngây người: “Hả? Tôi luôn ở bên cậu mà, sao không biết cậu có hẹn với ai?”
Sở Phàn nhìn nó, cười: “Hôm qua đâu phải cậu luôn ở đó.”
0430 lúc này mới nhớ ra, khoảng thời gian duy nhất nó không ở đó là khi Sở Phàn và Nhϊếp Minh Hàm bắt đầu khoảng thời gian không thể miêu tả kia……
Sở Phàn ngồi xuống mép giường, cầm điện thoại lên, cười với 0430 một cách đầy ẩn ý: “E là tối nay cậu lại phải tránh mặt một chút rồi.”
0430:……
Quả nhiên có lần một thì có lần hai, ký chủ cầm thú tối nay vậy mà còn muốn làm hại bạch nguyệt quang……
Nhưng nó nghĩ lại, nhanh chóng nhắc nhở: “Ký chủ, Thiệu Tử Dương vẫn còn ở đây! Cậu chắc chắn muốn sao?”
“Yên tâm, cách âm phòng rất tốt, hơn nữa như vậy chẳng phải càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao?” Sở Phàn nhướng mày.
0430:……
Cho nên Thiệu Tử Dương bây giờ không chỉ là máy rút năng lượng mà còn trở thành công cụ tình thú sao?
Không biết sau này nếu Thiệu Tử Dương biết những chuyện này thì có bị tức chết không.
0430 ngoan ngoãn rời đi.
Sở Phàn thoải mái dựa vào mép giường, cầm điện thoại lên.
Ghi chú của Sở Phàn cho Nhϊếp Minh Hàm từ “vợ tương lai” đã được đổi thành “vợ yêu” từ khi hai người xác định quan hệ.
Cậu không vội vàng gọi ngay mà nhếch môi nhìn Nhϊếp Minh Hàm qua góc nhìn của thượng đế.
Nhϊếp Minh Hàm đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, ngồi trên giường, vì quá căng thẳng sợ bỏ lỡ nên tóc tối nay thậm chí còn hơi ướt chưa kịp sấy khô, vài sợi tóc ướt rớt xuống vầng trán tuấn tú, trông càng thêm quyến rũ.
Anh đỏ mặt liên tục nhìn về phía điện thoại.
Đã gần đến giờ nhưng điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ Sở Phàn quên rồi, hay là đột xuất có chuyện gì?
Nhϊếp Minh Hàm nắm chặt ga giường, thật sự có chút ôm tâm lý may mắn nghĩ rằng Sở Phàn đã quên, nhưng rất nhanh lại cảm thấy mình không nên nghĩ như vậy.
Hai người ở bên nhau, chuyện này thật sự rất quan trọng, anh vẫn cần phải cùng Sở Phàn phối hợp nhiều hơn về chuyện này, không thể luôn trốn tránh.
Nhưng cho dù Nhϊếp Minh Hàm kiên nhẫn chờ đợi đến đâu thì Sở Phàn cũng chỉ cười thầm nhìn anh, cố ý không gọi.
Cậu muốn đợi người kia chủ động gọi.
Tưởng tượng đến việc Nhϊếp Minh Hàm sẽ đỏ mặt cố gắng khắc phục sự rụt rè của mình để chủ động mời cậu làm những chuyện đó, cậu không khỏi rất muốn cười.
Thật ra, mục đích của Sở Phàn chỉ là muốn cả tâm lý và cơ thể của Nhϊếp Minh Hàm đều có thể thật sự chấp nhận vị trí phía dưới, chứ không nghĩ đến việc ép Nhϊếp Minh Hàm thay đổi tính cách, trở nên nhiệt tình cởi mở hơn.
Cậu chỉ là, thật sự rất thích nhìn vẻ mặt đỏ mặt khi bị trêu chọc của người kia.
Cậu biết Nhϊếp Minh Hàm là người rất đúng giờ, thấy sắp đến giờ thì nhất định sẽ gọi.
Quả nhiên, còn vài giây nữa, Sở Phàn âm thầm đếm ngược.