Buổi sáng khi phát hiện mình bị lây bệnh, hắn ta đã nghi ngờ Sở Phàn, nhưng vốn dĩ Sở Phàn đã nói với hắn ta là tuýp thuốc đó mượn của bác Vương vào buổi tối, chưa kịp dùng là rất có thể, mà bác sĩ riêng của Thiệu Tử Dương nói với hắn ta là có người thể chất miễn dịch với loại vi khuẩn này nên Thiệu Tử Dương càng không còn nghi ngờ gì nữa.
“Thiệu tổng, tôi bôi thêm thuốc cho ngài nhé?” Sở Phàn đột nhiên hỏi.
Thiệu Tử Dương vội nói: “Không cần.”
Hiện tại hắn ta thật sự bị ám ảnh, có chút bực bội cau mày nói với Sở Phàn: “Cậu mau vứt tuýp thuốc đó đi.”
“Sao vậy?” Sở Phàn có chút kỳ lạ nhìn hắn ta.
Thiệu Tử Dương nhìn Sở Phàn như vậy thì càng thêm hết nghi ngờ, thầm nghĩ Sở Phàn thật đúng là quá đơn thuần, hoàn toàn không nghĩ được gì.
Nhưng chuyện tối qua thật sự quá mất mặt, hắn ta cũng không thể nói thẳng ra.
Thiệu Tử Dương lười giải thích, nói: “Bảo cậu vứt thì cứ vứt đi.”
Vì nửa bên mặt Thiệu Tử Dương có chút sưng lên nên hắn ta cũng không có tâm trạng đến công ty hoặc gặp người tình, hai ngày sau đó vẫn luôn ở lại chỗ của Sở Phàn.
Nhưng mà, đương nhiên là không ngủ chung với Sở Phàn, mà tự giác ngủ riêng phòng.
Vì sợ Thiệu Tử Dương “lau súng cướp cò”, làm tổn thương Sở Phàn ảnh hưởng đến đường con cháu, mẹ của Thiệu Tử Dương còn đặc biệt gọi điện thoại đến dặn dò vài câu.
Thiệu Tử Dương rất sĩ diện, đương nhiên không nói với mẹ mình về chuyện khóe miệng bị lây bệnh, mẹ của Thiệu Tử Dương cũng không biết những chuyện này nên hắn ta mới ở lại chỗ của Sở Phàn, chỉ đơn thuần cho rằng hắn ta coi trọng Sở Phàn, muốn nếm thử điều mới mẻ.
Bà có chút bực bội, khuyên nhủ: “Mấy cô bồ bên ngoài không đủ cho con chơi sao? Hoãn hai ngày rồi đυ.ng vào nó thì có thể chết nghẹn con à? Sau này sinh con mà có vấn đề thì con còn muốn tìm người khác nữa à?”
Thiệu Tử Dương giải thích không được, cũng lười giải thích, dựa vào ghế sofa bực bội nói: “Được rồi mẹ, con đã nói là hai ngày nay con không có tâm trạng đó!”
Anh ta hiện tại nào có tâm trạng làm chuyện đó với người khác?
Đang nghĩ ngợi thì thấy Sở Phàn tắm xong đi ra, đi ngang qua phòng khách.
Sở Phàn thật sự là sinh ra đã tinh xảo, ngũ quan tuấn tú lại phóng khoáng, tuy rằng mặc áo ngủ rất kín đáo, nhưng mái tóc hơi ướt và nốt ruồi lệ ở khóe mắt khiến cậu trông vô cùng quyến rũ, khí chất hoàn toàn vượt trội so với mấy cô hot girl mặt nhựa mà hắn ta quen, Thiệu Tử Dương nhìn thấy thì yết hầu hơi động đậy.
“Mẹ tin con không có tâm trạng đó! Với cái tính ham chơi của con!” Mẹ Thiệu Tử Dương vẫn còn nói hắn ta.
“Xì! Không nói chuyện nữa. Cúp máy đây.” Thiệu Tử Dương đột nhiên có chút chột dạ, cúp điện thoại.
“Tôi làm phiền hai người nói chuyện sao?” Sở Phàn thấy hắn ta cúp điện thoại thì cẩn thận hỏi.
“Không, vốn dĩ cũng định cúp rồi.” Thiệu Tử Dương nhìn Sở Phàn, ho khẽ một tiếng, hơi thở có chút nặng nề, nghĩ đến vẫn chưa thể động vào người này, hắn ta chỉ có thể bực bội kìm nén đứng lên đi về phòng mình.
“Độ hảo cảm của Thiệu Tử Dương lại tăng lên không ít.” Sau khi Thiệu Tử Dương về phòng, 0430 liền xuất hiện báo cáo.
Nói xong, nó có chút sợ hãi: “Cậu định dùng sắc dụ sao? Không sợ Thiệu Tử Dương nhất thời không kiềm chế được mà làm ra chuyện gì sao? Hắn ta đâu phải người quân tử như Nhϊếp Minh Hàm.”