Cuối cùng Thiệu Tử Dương vẫn đồng ý.
Dì Trương vừa mới chứng kiến cảnh Thiệu Tử Dương nổi giận, sợ đến mất hồn, tay run run cố gắng cẩn thận pha trà, sợ xảy ra sai sót, trong lúc vì quá căng thẳng mà suýt chút nữa làm vỡ cái ly, khiến Thiệu Tử Dương bất mãn nhìn sang.
Sở Phàn xin lỗi Thiệu Tử Dương: “Vốn dĩ tôi xem rất nhiều video hướng dẫn, muốn tự mình pha trà cho Thiệu tổng uống, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa học được.”
Sở Phàn thật ra là người rất thành thạo trong chuyện này. Cũng không phải vì cậu quá thích uống trà, mà là trước đây cậu từng đóng vai một nhân vật tinh thông trà đạo.
Sở Phàn tính cách mạnh mẽ, luôn cố gắng làm tốt nhất những việc được yêu cầu, cho nên tuy chỉ là một nhân vật, cậu vẫn học được nghề này, sau đó cậu dựa vào hình ảnh dịu dàng tao nhã khi pha trà đó mà thu hút vô số người hâm mộ.
Nhưng cậu hoàn toàn lười pha trà cho tên cặn bã này, hơn nữa tính cách nhân vật hiện tại cũng không cần thiết phải như vậy.
Thiệu Tử Dương nghe nói cậu vẫn chưa học được thì quả nhiên cũng không cảm thấy gì, trong mắt hắn ta thì những người thuộc tầng lớp bình dân như Sở Phàn vốn rất khó có thời gian nhàn nhã tiếp xúc với những thứ này, muốn lập tức học được những thứ này để hòa nhập vào tầng lớp thượng lưu cũng không phải chuyện dễ dàng.
Việc Sở Phàn nỗ lực thay đổi vì hắn ta khiến hắn ta cảm thấy được lấy lòng.
Vẻ mặt hắn ta hòa hoãn hơn một chút, nói: “Sau này học được rồi thì pha trà cho tôi uống cũng được.”
Đang nói chuyện thì dì Trương bưng trà cụ lên. “Thiệu tổng, cậu Sở, trà đây ạ.”
Thiệu Tử Dương nhìn trà thì nghĩ đến việc mình phải tháo khẩu trang, không khỏi lại có chút bực bội.
Dì Trương vừa cẩn thận bày trà cụ trước mặt hai người thì Thiệu Tử Dương nhìn thấy dáng vẻ chậm chạp của bà ta liền mất kiên nhẫn xua tay đuổi đi.
Khi trong phòng chỉ còn lại Thiệu Tử Dương và Sở Phàn, sau một hồi do dự, hắn ta cúi đầu, miễn cưỡng tháo khẩu trang xuống.
Sở Phàn và 0430 nhìn thấy đều không khỏi cười trộm.
Chỉ thấy khóe miệng Thiệu Tử Dương cùng với nửa bên mặt có chút sưng lên, khuôn mặt vốn bảnh bao trở nên vô cùng buồn cười, có lẽ do chỗ đó ngứa ngáy nên bên mép bị cào đến đỏ bừng, sưng càng thêm nghiêm trọng.
Nhưng đại Ảnh đế Sở tự nhiên sẽ không biểu hiện ra bất cứ điều gì.
Toàn bộ quá trình cậu đều tỏ vẻ kinh ngạc lo lắng nhìn Thiệu Tử Dương.
Thiệu Tử Dương nhìn vẻ mặt lo lắng hồn nhiên của Sở Phàn thì mới thoải mái hơn một chút.
Buổi sáng khi rời giường, do khóe miệng bị nhiễm khuẩn nên nửa bên mặt hắn ta hơi sưng lên, người tình của hắn ta sáng nay nhìn thấy thì hoảng sợ, sau đó còn cố nhịn cười, gọi bác sĩ riêng đến hỏi rõ ngọn ngành thì đoán ra chân tướng sự việc, người tình đó nghĩ đến việc tối qua đã hôn hắn ta thì không nhịn được mà nôn ra.
Khiến Thiệu Tử Dương tức giận đuổi thẳng cổ người đó.
Còn Sở Phàn không những không cảm thấy buồn cười mà thậm chí còn hơi mím môi như muốn quan tâm hỏi han vài câu, nhưng có lẽ vì nhớ đến lời hắn ta dặn không được hỏi nhiều nên không nói gì cả.
Thiệu Tử Dương cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, nheo mắt lại.
Người này thật đúng là dịu dàng chu đáo, tuy không ưu tú bằng Nhϊếp Minh Hàm nhưng sống chung với cậu ta ít nhất cũng sẽ rất yên tâm.
Thật ra, Thiệu Tử Dương cũng không hoàn toàn tin tưởng Sở Phàn như vậy.