Công Lược Tra Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 80

Bị người ta dùng thuốc bôi chân bôi lên miệng, còn bị nhiễm khuẩn, hắn sao có thể kể chuyện mất mặt như vậy cho người khác nghe, trầm giọng nói: “Không có gì. Đã nói với cậu rồi, chuyện không liên quan thì đừng hỏi.”

Sở Phàn vội vàng cúi đầu nói: “Tôi biết rồi. Xin lỗi, là tôi lại hỏi nhiều.”

0430 cười trộm, Sở Phàn chính là người liên quan nhất đến chuyện này.

Sở Phàn lại nhìn Từ Tuấn đứng bên cạnh Thiệu Tử Dương, chỉ biết cắn lưỡi, không dám thở mạnh, không khỏi khuyên nhủ: “Thiệu tổng, trợ lý Từ đã làm sai gì sao? Cho dù có làm sai gì thì chắc cũng không cố ý, sau này đừng tái phạm là được rồi, ngài đừng giận cậu ấy.”

Từ Tuấn thấy Sở Phàn nói giúp mình thì rất vui vì cậu biết điều như vậy, nhưng cũng vô cùng khó xử, sáng sớm anh đã bị Thiệu Tử Dương tức giận gọi đến, sau khi nghe ngóng với bác sĩ riêng của Thiệu Tử Dương thì biết rõ ngọn nguồn sự việc, biết chuyện này Sở Phàn cũng có trách nhiệm rất lớn.

Kết quả kẻ đầu têu lại rũ sạch trách nhiệm, còn quay sang cầu xin cho anh.

Từ Tuấn cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng anh biết Thiệu Tử Dương sĩ diện, cũng không thể trực tiếp nói rõ với Sở Phàn chuyện gì đã xảy ra với Thiệu Tử Dương, chỉ có thể ngậm miệng nuốt ngược cục tức vào trong.

Anh ta cố gắng gượng cười với Sở Phàn, coi như bày tỏ lòng biết ơn, dù sao sau này anh ta vẫn còn phải nhờ người này nói giúp mình rất nhiều.

Thiệu Tử Dương vẫn còn đang tức giận, hiện tại địa vị của Sở Phàn cũng chưa đến mức có thể chi phối anh ta, hoàn toàn không nghe lọt lời khuyên, cau mày nói với Sở Phàn: “Cậu bớt xen vào chuyện người khác đi, lo cho bản thân cậu là được.”

Vốn dĩ Sở Phàn cũng lười nói giúp Từ Tuấn, chỉ là làm theo phép lịch sự thôi, cậu tỏ vẻ vẫn còn hơi lo lắng cho trợ lý Từ, im lặng cúi đầu.

Thiệu Tử Dương lạnh lùng nói với Từ Tuấn: “Về rồi ông đây sẽ tính sổ với cậu.”

Nói rồi, Thiệu Tử Dương cùng Từ Tuấn định quay về.

Thấy vậy, Sở Phàn đột nhiên hỏi: “Thiệu tổng không ở lại uống tách trà sao?”

Thiệu Tử Dương nhìn về phía Sở Phàn.

Bị anh ta nhìn chằm chằm đến mức có chút ngại ngùng, Sở Phàn nhỏ giọng nói: “Tôi muốn giúp ngài vui vẻ hơn. Ngài khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi?”

“Sao cậu còn giữ hắn lại?” 0430 vừa nãy bị Thiệu Tử Dương dọa cho sợ hết hồn, chỉ ước Thiệu Tử Dương mau chóng rời đi, không nhịn được hỏi Sở Phàn.

Sở Phàn cười lạnh: “Ha, đã đến rồi thì cứ tranh thủ kiếm thêm chút năng lượng mà dùng.”

Tối qua Sở Phàn đã hỏi 0430, biết đủ năng lượng có thể chuyển hóa thành vận may, Sở Phàn tính gần đây sẽ tranh thủ kiếm thêm năng lượng cho Nhϊếp Minh Hàm đổi vận may, giúp anh ấy thuận buồm xuôi gió hơn trong sự nghiệp, như vậy anh ấy sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi ở bên cậu hơn.

Sở Phàn tính toán rất kỹ, hiện tại nhìn Thiệu Tử Dương cũng không thấy phiền như vậy nữa, ngược lại còn rất vui vẻ, chỉ cảm thấy như đang đối mặt với một chiếc máy rút năng lượng di động.

0430:……

Thôi được rồi, kẻ cặn bã không xứng đáng có nhân quyền.

Thiệu Tử Dương lúc này đang đầy bụng tức giận, nào có tâm trạng uống trà?

Hắn ta cau mày, theo bản năng muốn từ chối Sở Phàn, nhưng nhìn vẻ mặt quan tâm và lo lắng của Sở Phàn, hắn ta không khỏi mềm lòng.

Nghĩ đến việc hiện tại hắn ta đi đâu cũng thấy phiền, ngược lại người này dịu dàng chu đáo, còn có thể khiến hắn ta vui vẻ hơn một chút.