Đầu óc bác Vương rối bời, nhưng hiện tại cũng không cho phép ông nghĩ nhiều.
Dù sao thì ông quả thật đã làm chuyện trái với lương tâm, chột dạ vô cùng, không dám nói dối, vội vàng giải thích: “Thiệu tổng, Tiểu Sở không cẩn thận bị thương nên hỏi tôi mượn thuốc, tôi, tôi cũng là có lòng tốt thôi mà.”
Ông cúi đầu, cười làm lành nói: “Thì… là do trước khi lấy thuốc tôi không cẩn thận quên mất là tôi còn dùng nó bôi chân, chân tôi bị nấm cũng hơi nặng, cho nên…”
Thiệu Tử Dương cúi xuống, nhìn đôi giày bốc mùi hôi thối của bác Vương, mặt mày xám xịt, thật sự muốn nôn, không muốn nghe ông ta nói nhảm thêm một giây nào nữa, trực tiếp hung hăng hất bác Vương ra.
Bác Vương với thân thể già nua sao chịu nổi cú hất mạnh như vậy, suýt chút nữa thì ngã tan xác, nhất thời kêu thảm thiết một tiếng, ông ôm eo cố gắng bò dậy, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Thiệu Tử Dương thì cả người đều choáng váng.
Ông ta khi nào mới thấy Thiệu Tử Dương nổi giận đến vậy, nhìn bộ dạng Thiệu Tử Dương như muốn ăn tươi nuốt sống ông, sợ đến mức tè cả ra quần, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Từ Tuấn.
Từ Tuấn đứng một bên, nào dám lên tiếng, ngược lại còn vì bị liên lụy mà nhìn ông với ánh mắt oán hận.
Bác Vương biết lần này gây ra chuyện lớn, ông vội vàng nhận lỗi: “Thiệu tổng tôi sai rồi, tôi cũng không dám làm khó cậu Sở nữa!”
Thiệu Tử Dương nghe ông ta nói vốn định hãm hại Sở Phàn lại liên lụy đến mình thì càng thêm tức giận, xông lên đá bác Vương mấy cái.
“Mẹ nó cái ông già đáng chết!” Thiệu Tử Dương tức đến muốn hộc máu.
Bác Vương kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết: “Thiệu tổng tôi sai rồi, tôi, tôi không dám làm khó cậu Sở nữa. Xin tha cho cái thân già này! Đánh nữa thì chết người mất!”
Thiệu Tử Dương cuối cùng vẫn còn chút lý trí, không dám đánh chết người, dừng tay, quát lớn: “Cút! Mẹ nó bây giờ thu dọn đồ đạc rồi cút ngay cho ông!”
Bác Vương vội vàng khó khăn bò dậy, nước mắt nước mũi tèm lem chạy đi.
Dì Trương nhìn một màn này thì sợ đến chân tay bủn rủn, suýt chút nữa thì quỳ xuống đất.
Bà tự nhiên không thể ngờ được tuýp thuốc mỡ của bác Vương lại vô tình bôi lên miệng Thiệu Tử Dương, chỉ cho rằng Thiệu Tử Dương đang giúp Sở Phàn trút giận.
Bà âm thầm thấy may mắn vì trước đây chưa làm gì quá đáng với Sở Phàn, hạ quyết tâm phải rút kinh nghiệm, sau này tuyệt đối không được sơ suất với Sở Phàn nữa.
Từ Tuấn vẫn luôn im lặng, đợi đến khi bác Vương đi rồi, thấy Thiệu Tử Dương đã bình tĩnh hơn một chút thì vội vàng lau mồ hôi lạnh, cười làm lành nói: “Thiệu tổng, xin ngài bớt giận, tức giận hại thân.”
Thiệu Tử Dương mắng: “Còn cả cậu nữa! Mẹ nó cậu tìm cái thứ quái quỷ gì về đây thế hả!?”
Từ Tuấn sợ đến run rẩy cả người, liên tục nhận lỗi: “Thiệu tổng, tôi sai rồi, lúc trước tôi mắt mù, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân…”
Đang nói thì bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói ôn nhu.
“Thiệu tổng.”
Từ Tuấn nhìn sang thì phát hiện là Sở Phàn nghe thấy động tĩnh nên đến đây.
Sở Phàn nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi nhìn Thiệu Tử Dương, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Đây là làm sao vậy? Thiệu tổng, sao ngài lại đeo khẩu trang, bị bệnh sao?”
Thiệu Tử Dương vốn dĩ cũng có chút tức giận Sở Phàn, nhưng hôm qua Sở Phàn vừa mới lấy được không ít thiện cảm từ hắn, lại nhìn thấy vẻ mặt vô tội và quan tâm của Sở Phàn thì Thiệu Tử Dương vẫn kìm nén cơn giận.