Công Lược Tra Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 78

“Thằng nhóc đó hôm nay bị làm sao vậy? Vui vẻ như vậy?”

Bác Vương cười khẩy: “Chắc là vì tối qua Thiệu tổng đến thăm nên đang đắc ý thôi, ha, vẫn còn quá trẻ, Thiệu tổng ngoài vị bạch nguyệt quang kia ra thì còn để ai trong lòng chứ?”

Dì Trương cười hùa theo: “Nói cũng đúng. Tôi thấy ngay cả bạch nguyệt quang kia, Thiệu tổng cũng chưa chắc đã đối xử thật lòng. Cậu Sở này thì càng không cần phải nói, chỉ là một công cụ để kết hôn sinh con và sưởi ấm giường mà thôi, ha, sau này thì có địa vị gì chứ?”

0430 dùng góc nhìn của thượng đế nhìn thấy thì tức giận: “Hai lão già này thật xấu tính, không muốn người khác tốt, ở chung với nhau đúng là nồi nào úp vung nấy.”

Sở Phàn lười biếng cười: “Đừng vội, bài học của bọn họ sắp đến rồi.”

Bác Vương đang nói chuyện với dì Trương thì nhớ ra chuyện gì, có chút khoe khoang, vẫy tay ra hiệu cho dì Trương ghé lại gần, nói: “Này, bà chị. Tôi nói cho bà nghe, tối hôm qua thằng nhóc đó mượn thuốc mỡ của tôi…”

Dì Trương ghé tai lại, nghe bác Vương kể nhỏ chuyện thuốc mỡ cho bà nghe, không khỏi cười trộm đầy hả hê.

Rồi lại có chút lo lắng nói: “Nhỡ hắn xảy ra chuyện gì, có tìm ông gây phiền phức không?”

Bác Vương chẳng hề để tâm nói: “Thôi đi, thằng nhóc đó vừa ngốc vừa yếu, tìm ai gây phiền phức được chứ.”

Dì Trương lúc này mới yên tâm, nhưng lại có chút kỳ lạ nói: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tuýp thuốc mỡ đó nó dùng, bây giờ chẳng lẽ không có vấn đề gì sao?”

Bác Vương nói: “Chắc còn phải đợi một thời gian nữa.”

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại trong túi bác Vương reo lên.

Bác Vương đang nói chuyện vui vẻ với dì Trương, có chút mất kiên nhẫn cầm điện thoại lên, thấy là Từ Tuấn gọi đến.

Lúc này mới chậm rãi nghe máy, cười hỏi: “Tiểu Tuấn à, có chuyện gì vậy?”

“Cậu, cậu mau! Cậu mau ra mở cửa cho Thiệu tổng!” Giọng Từ Tuấn vừa tức vừa gấp lại có chút run rẩy, bác Vương tự dưng cảm thấy có chút không ổn.

“Này… Sao vậy?” Dì Trương thấy biểu cảm của bác Vương không đúng lắm thì hỏi.

“Thiệu tổng đến đây.”

“Không phải giờ này hắn phải ở công ty sao?” Dì Trương có chút kỳ lạ.

Bác Vương cũng có chút khó hiểu, nhưng cũng không thể hỏi nhiều, nói: “Không kịp nói rồi, tôi ra mở cửa trước. Vừa nãy giọng Tiểu Tuấn rất khẩn trương, không chừng Thiệu tổng đang nổi trận lôi đình đấy!”

Dì Trương “À” một tiếng, bà vẫn luôn rất sợ Thiệu Tử Dương, vội vàng đi theo ra đón.

Vì dãy biệt thự tư nhân này phía trước hầu như không có ai ở, cũng chỉ có Thiệu Tử Dương thỉnh thoảng dẫn người tình đến một chuyến, nên đến bảo vệ cũng lười thuê, Sở Phàn mới chuyển đến chưa được hai ngày nên cũng chưa kịp sắp xếp, bác Vương cũng phụ trách tiện thể giúp đỡ mở cổng.

Khi bác Vương ra mở cửa thì Thiệu Tử Dương đã xuống xe, Từ Tuấn đi theo phía sau hắn, cúi gằm mặt, trán đầy mồ hôi.

Bác Vương còn chú ý thấy hôm nay Thiệu Tử Dương hiếm khi đeo khẩu trang, lấy làm lạ: “Thiệu tổng, ngài đây là…”

Còn chưa hỏi xong, Thiệu Tử Dương đã trực tiếp túm lấy cổ áo ông, suýt chút nữa thì xách bổng ông lên, “Tuýp thuốc mỡ ông cho Sở Phàn mượn, mẹ nó là sao hả?”

Bác Vương nhìn đôi mắt giận dữ của Thiệu Tử Dương thì có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Thiệu Tử Dương đến giúp Sở Phàn đòi lại công bằng sao? Nhưng với tính cách của Thiệu Tử Dương thì ngoài Nhϊếp Minh Hàm ra hắn còn vì ai mà nổi trận lôi đình như vậy?