Công Lược Tra Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 85

Mà theo dòng thời gian, sau khi tình cảm của Thiệu Tử Dương thay đổi, công ty của Nhϊếp Minh Hàm sẽ bắt đầu đối mặt với nguy cơ đầu tiên.

Cho nên Sở Phàn vẫn quyết định ở lại, hơn nữa cậu cũng có thể nhân cơ hội này khiến Nhϊếp Minh Hàm bớt rụt rè, học cách thích ứng.

Cậu lấy lại tinh thần, thu lại tâm trạng, lại cười, nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh, chúng ta có thể bắt đầu chưa?”

Nhϊếp Minh Hàm hoàn hồn, lúc này mới nhớ đến chuyện tối nay, vành tai lại đỏ lên.

Nhưng lần này, anh không còn do dự nữa, ngón tay nắm chặt ga giường, trong mắt hiện lên vẻ kiên định hơn.

Thật ra sau khi hai người làm chuyện đó tối qua, anh không đợi cảm giác xấu hổ qua đi mà đã vội vàng hỏi Sở Phàn.

Lúc đó anh đỏ mặt nói với Sở Phàn rằng anh đã chứng minh mình có thể chấp nhận vị trí dưới, thậm chí có thể có cảm giác, nên muốn Sở Phàn trực tiếp đồng ý chạy trốn cùng anh.

Nhưng Sở Phàn vẫn nói với anh là chưa được, muốn anh thích ứng thêm một chút nữa.

Những lời Sở Phàn nói lúc đó khiến Nhϊếp Minh Hàm vô cùng nóng mặt, cậu nói, cậu muốn khi hai người làm chuyện này thì cả hai đều cảm thấy thoải mái.

Nhϊếp Minh Hàm dù sao trước kia cũng là trai thẳng, quá cứng nhắc. Tuy rằng có một chút cảm giác nhưng có lẽ do Nhϊếp Minh Hàm vẫn chưa biết tìm tòi nên cảm giác đó vẫn còn rất nhỏ, chủ yếu vẫn là bài xích.

Nhϊếp Minh Hàm nghe xong thì không khỏi gạt bỏ sự xấu hổ, nói với Sở Phàn: “Tiểu Phàn, em, thật ra không cần đâu… Chỉ cần em thấy tốt là được, em thấy tốt thì anh cũng sẽ rất mãn nguyện.”

Sở Phàn lại kiên trì, dịu dàng nói với anh: “Nhưng em và anh đều có cùng suy nghĩ, chỉ khi anh cảm thấy tốt thì em mới thấy mãn nguyện.”

Cuối cùng Nhϊếp Minh Hàm vẫn hẹn với Sở Phàn tiếp tục cùng nhau làm những chuyện đó.

Nhϊếp Minh Hàm biết, anh cần phải thể hiện đủ nhu cầu, thậm chí thật sự khiến mình có cảm giác muốn làm những chuyện đó thì mới có thể khiến Sở Phàn tin rằng anh có thể chấp nhận.

Cho nên lần này anh gần như không chần chừ nữa, sau khi Sở Phàn hỏi có thể bắt đầu chưa thì khẽ “Ừ” một tiếng.

Chỉ là sau khi đỏ mặt bắt đầu với Sở Phàn, anh nhớ ra gì đó nên để đề phòng hỏi một câu: “Người kia tối nay ở chỗ em, có vấn đề gì không?”

Sở Phàn nhìn Nhϊếp Minh Hàm, dịu dàng nói: “Cách âm phòng rất tốt, hắn sẽ không phát hiện đâu.”

Nhϊếp Minh Hàm lúc này mới đỏ mặt nhắm mắt lại.

Nhϊếp Minh Hàm cho rằng ngày hôm qua anh đã rất khác thường rồi, không ngờ hôm nay anh còn có thể khác thường hơn nữa…

Việc biết người kia ở chỗ Sở Phàn đã khiến anh cảm thấy căng thẳng và xấu hổ, đồng thời cũng khiến anh muốn thể hiện cho Sở Phàn thấy.

Hôm nay, anh thể hiện còn nhiệt tình và thành thật hơn ngày hôm qua.

Sở Phàn sáng hôm sau tỉnh dậy chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Cậu vừa rửa mặt vừa nhớ lại dáng vẻ của Nhϊếp Minh Hàm tối qua.

Nhϊếp Minh Hàm cho rằng không ai nhìn thấy mình, một bên đỏ mặt run rẩy, xấu hổ đến không ra hình dạng, nhưng những lời nói ra lại vô cùng thẳng thắn và chủ động, thật khiến người vừa thương tiếc vừa thấy đáng yêu.

Cậu cười, khóe miệng không kìm được nhếch lên.

Sau này nhất định phải đối xử thật tốt với người này.

Khác với Sở Phàn, Thiệu Tử Dương tối qua trải qua vô cùng khó chịu.

Xung quanh hắn ta có vô số người tình, nhưng đã khi nào đến phiên hắn ta tự giải quyết, vô cùng bí bách, cả đêm ngủ không ngon giấc.