Công Lược Tra Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 73

Thiệu Tử Dương nhìn vẻ mặt lưu luyến của Sở Phàn, nhất thời cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

Hắn ta “Ừ” một tiếng, hiếm khi cười một cái, nói: “Mau chóng dưỡng bệnh cho tốt, nhớ chứ?”

Sở Phàn thẹn thùng gật đầu, nhìn chằm chằm hắn ta rời đi, âm thầm cười lạnh.

“Tối nay giá trị hảo cảm của Thiệu Tử Dương tăng nhiều thật!” Chờ Thiệu Tử Dương đi rồi, 0430 thống kê lại, kinh hỉ nói với Sở Phàn.

Trước đó nó vẫn luôn lo lắng về tiến độ bên Thiệu Tử Dương, kết quả chỉ mới một buổi tối, giá trị hảo cảm của Thiệu Tử Dương đã tăng vọt.

Lúc trước Sở Phàn nhanh chóng chinh phục Nhϊếp Minh Hàm cao lãnh như vậy, 0430 đã đủ kinh ngạc, không ngờ ngay cả người như Thiệu Tử Dương, cậu cũng có thể nhanh chóng hạ gục.

Sở Phàn cũng không mấy quan tâm đến việc nhận được bao nhiêu giá trị hảo cảm của Thiệu Tử Dương, cười lạnh.

0430 lại nói với cậu: “Tiến độ trả thù cũng bắt đầu có tiến triển. Thuốc mỡ bắt đầu có tác dụng……”

0430 nói đến đây lại có chút lo lắng: “Nhỡ Thiệu Tử Dương ngày mai miệng phát bệnh, liệu hắn ta có nhận ra là cậu đang giở trò không?”

“Sẽ không đâu, hắn ta chỉ biết rằng mình nên sa thải một lão già tâm địa độc ác,” Sở Phàn cười lạnh.

0430 nghĩ một chút cũng hiểu ra, vui vẻ nói: “Suýt chút nữa thì quên cậu đã nói với Thiệu Tử Dương là thuốc mỡ cậu mượn của bác Vương.”

0430 lại buồn cười nói: “Tối nay Thiệu Tử Dương tìm được người tình cũng là người trong nguyên tác từng ức hϊếp nguyên chủ rất thậm tệ. Tiếc là đến lúc đó thuốc mỡ đã ngấm hết, nhưng nghĩ đến cảnh hai người họ hôn nhau cũng đủ ghê tởm rồi.”

Sở Phàn nghe vậy cũng thấy hả hê hơn nhiều, thích thú nheo mắt.

0430 nói: “Nói này, tối nay cậu còn nhận được hai khoản năng lượng giá trị lớn, một là do Nhϊếp Minh Hàm vừa đấm cho cậu, hai là do việc cậu và Nhϊếp Minh Hàm ở bên nhau gián tiếp tạo ra hiệu quả ngược tra.”

Sở Phàn nghe đến đó mới cong khóe miệng, nghĩ đến việc Nhϊếp Minh Hàm trong tình huống đó vẫn vì mình mà đánh người, trong lòng không khỏi ấm áp.

Cậu muốn giữ lại số năng lượng này để sau này thưởng cho cục cưng thật tốt.

Sở Phàn lại cười nói: “0430, mở góc nhìn của thượng đế ra, cho tôi xem anh ấy.”

0430 nói: “Cậu không nghỉ ngơi sớm sao? Bây giờ đã khuya rồi. Nhϊếp Minh Hàm chắc cũng ngủ rồi.”

“Nghỉ ngơi? Nếu tôi nằm xuống bây giờ, tôi sẽ bỏ lỡ một trăm triệu mất,” Sở Phàn nheo mắt, liếʍ môi: “Cậu nghĩ xem, anh ấy mua những ‘thứ tốt’ kia, vào giờ này liệu có đang ngủ không?”

Nhϊếp Minh Hàm về đến nhà thì đã khuya.

Việc mua những thứ kia khiến anh vô cùng xấu hổ, anh đã do dự rất lâu bên ngoài, sau khi mua xong lại gặp Thiệu Tử Dương dây dưa, nên bị muộn mất một khoảng thời gian.

Cởϊ áσ khoác, anh định tháo cà vạt thì phát hiện nó đã bị nới lỏng, cổ áo sơ mi cũng bị kéo xộc xệch một chút.

Nhϊếp Minh Hàm nhớ lại những gì Thiệu Tử Dương định làm với mình lúc đó, không khỏi nhíu mày.

Anh kéo cà vạt xuống, ném vào sọt đựng quần áo, thở dài một hơi.

Tuy anh không giỏi giao tiếp, nhưng không phải là người không hiểu lý lẽ, chỉ là hành vi của Thiệu Tử Dương thật sự quá đáng.

Vốn dĩ anh đã không tán thành những hành động trước đây của Thiệu Tử Dương, chỉ vì tình giao hảo giữa hai nhà nên anh mới làm ngơ, nhưng hôm nay Thiệu Tử Dương lại cố tình chạm vào giới hạn của anh, không những muốn quấy rối anh mà còn vũ nhục người anh hết mực che chở.