Khi Thiệu Tử Dương nói ra hai chữ “tình cảm”, anh chỉ cảm thấy buồn cười.
Tuy anh có phần cứng nhắc, nhưng những đạo lý cơ bản thì anh vẫn hiểu.
Thật lòng thích một người, sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương người đó dù chỉ là một chút?
Bất chấp cảm nhận của đối phương mà muốn chiếm hữu, chẳng qua là mượn danh tình cảm để thỏa mãn du͙© vọиɠ cá nhân mà thôi.
Nhϊếp Minh Hàm không hề nghi ngờ, nếu không phải vì thân phận và năng lực của mình, Thiệu Tử Dương đã sớm dùng thủ đoạn cưỡng ép anh làm những chuyện như hôm nay rồi, chứ không đợi đến khi phát hiện anh có thể chấp nhận Alpha mới tức tối ra tay.
Nhϊếp Minh Hàm xoa xoa giữa hai hàng lông mày, không muốn nghĩ thêm những chuyện khiến anh khó chịu đó nữa.
Anh ngồi xuống ghế sofa, đặt những thứ cầm trên tay sang một bên.
Định thần lại, nhìn những món đồ đã mua, Nhϊếp Minh Hàm mới nhớ ra tối nay mình đã mua những gì.
Cảm giác xấu hổ do bị Thiệu Tử Dương chọc giận đã biến mất, nay lại ập đến.
Mặt anh đỏ bừng, cả người cứng đờ.
Nhϊếp Minh Hàm sống rất thanh tâm quả dục, trước đây chuyện này anh cùng lắm chỉ dùng tay, ngay cả những dụng cụ chuyên dụng cho thẳng A cũng chưa từng dùng, huống chi là những thứ thường được nam Omega sử dụng.
Anh thật sự có thể chấp nhận sao?
Tất cả những điều này đối với Nhϊếp Minh Hàm mà nói đều quá xa lạ.
Nhϊếp Minh Hàm nhắm mắt, nắm chặt quai túi.
Không, không thể để Sở Phàn chờ đợi lâu hơn, Sở Phàn vẫn đang ở chỗ kia, vẫn đang chờ câu trả lời của anh.
Anh cần phải thích ứng với tất cả những điều này sớm hơn, để Sở Phàn tin rằng anh thật sự có thể chấp nhận chứ không phải miễn cưỡng, nhờ đó mà an tâm thoải mái ở bên anh.
Nhϊếp Minh Hàm hạ quyết tâm, cố gắng thả lỏng một chút, vừa định mở túi đồ thì thấy Tiểu Bạch không biết từ lúc nào đã nhảy lên túi, tò mò thò cái đầu nhỏ đầy lông vào trong.
Có lẽ nó thấy anh mang đồ về nên tưởng là đồ ăn ngon.
Nhϊếp Minh Hàm ngẩn người, vội vàng bế Tiểu Bạch lên.
Chú mèo trắng to xác vốn hiền lành bị chủ nhân cũng luôn rất mực dịu dàng với nó đột nhiên bế lên, có chút giật mình, tai cụp xuống, bất động nhìn anh.
Nhϊếp Minh Hàm nhìn Tiểu Bạch, biết mình vừa làm nó sợ, mặt đỏ lên, nhẹ nhàng giải thích: “Cái này… con không được chạm vào.”
Tiểu Bạch rất hiểu chuyện, thấy Nhϊếp Minh Hàm không có vẻ giận dữ thì mới thả lỏng.
Nhϊếp Minh Hàm nhẹ nhàng đặt mèo trắng xuống, xoa đầu nó an ủi, sau đó cầm túi đồ vào phòng ngủ.
Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng cao gầy và đôi tai đỏ ửng của chủ nhân, đôi mắt mèo tràn đầy tò mò.
Nhϊếp Minh Hàm vào phòng ngủ, dựa vào cửa, thở dài một hơi.
Tuy trong nhà không có ai khác, nhưng Nhϊếp Minh Hàm vẫn cảm thấy rất xấu hổ, đặc biệt là sau hành động của Tiểu Bạch, anh càng có cảm giác như bị ai đó nhìn trộm.
Anh đưa tay che mắt, bình tĩnh một lúc lâu, cố gắng làm hạ nhiệt độ trên mặt.
Sở Phàn thông qua góc nhìn của thượng đế nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của anh, không khỏi bật cười.
Nhϊếp Minh Hàm mở túi đồ, chuẩn bị mọi thứ theo lời chủ tiệm, rồi đi vào phòng tắm.
Đứng dưới vòi sen, mặc cho dòng nước xối lên người, Nhϊếp Minh Hàm mở mắt, nhìn làn hơi nước mờ ảo, trong mắt lộ ra một tia mờ mịt và bất lực.
Nhϊếp Minh Hàm tắm rất lâu mới ra ngoài.
Vì nghĩ đến chuyện mình sắp làm, anh không mặc bộ đồ ngủ kín đáo thường ngày mà chỉ quấn một chiếc áo choàng tắm dài.