Công Lược Tra Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 72

Hắn ta nheo mắt, rất hưởng thụ “Ừ” một tiếng.

0430 nhìn Sở Phàn dùng bông gòn nhẹ nhàng bôi thuốc lên khóe miệng Thiệu Tử Dương, nhớ đến cái chân thối còn bị nấm của bác Vương, hình ảnh đó thật kinh khủng, nó không dám nhìn……

Sở Phàn không hổ là ảnh đế, biểu cảm trên mặt hoàn toàn không chút gượng gạo, trước sau vẫn khiến người ta cảm thấy dịu dàng như gió xuân.

Cậu giúp Thiệu Tử Dương cẩn thận bôi thuốc mỡ, ân cần hỏi: “Thiệu tổng, ngài thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Thuốc mỡ bôi lên vết thương rất mát, Thiệu Tử Dương cảm thấy khóe miệng không còn rát đau nữa, hài lòng gật đầu nói: “Đỡ hơn nhiều.”

Sở Phàn cất thuốc mỡ rồi hỏi: “Vậy, tâm trạng ngài có tốt hơn chút nào không?”

Thiệu Tử Dương ngẩn người, nhìn cậu.

Sở Phàn giả vờ rụt rè cúi đầu: “Xin lỗi, có phải tôi lại hỏi chuyện không nên hỏi rồi không? Tôi chỉ là thấy Thiệu tổng hình như không vui lắm.”

Thiệu Tử Dương giật mình.

Hắn ta đột nhiên hiểu ra vì sao trước đây hắn lại khó chịu với những người tình của mình, người Omega kia dính lấy hắn ta nửa ngày mà cũng không phát hiện ra tâm trạng hắn ta không tốt và khóe miệng còn bị thương.

Cho dù là những người khéo léo hơn, biết lấy lòng hắn ta, thì tất cả đều lộ ra vẻ giả tạo nịnh bợ, khiến hắn ta rất phiền.

Sở Phàn nhìn biểu cảm của Thiệu Tử Dương, đương nhiên biết tên cặn bã này đang nghĩ gì, trong lòng cười lạnh.

Thiệu Tử Dương ích kỷ đến cực điểm, căn bản sẽ không thật lòng đối tốt với người khác, lại còn mong người khác sẽ tận tâm đối tốt với hắn ta.

Thiệu Tử Dương nhìn vẻ mặt chân thành quan tâm của Sở Phàn, trong mắt lộ ra chút thưởng thức, nói: “Cậu thật đúng là chu đáo.”

Thiệu Tử Dương nhìn mái tóc mềm mại của Sở Phàn, khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt ôn nhu lại hồn nhiên rất dễ mến, phát hiện mình trước đây vậy mà luôn bỏ qua một người tuyệt vời như vậy.

“Sở Phàn…” Thiệu Tử Dương lần đầu tiên gọi tên Sở Phàn, áp sát cậu.

Sở Phàn lùi về phía sau, tỏ vẻ e lệ rụt rè, nói: “Thiệu tổng, bác sĩ nói tôi hiện tại vẫn chưa thể cùng ngài…”

Trong lòng cậu cười lạnh, à, đùa gì vậy?

Thiệu Tử Dương tên cặn bã này vốn dĩ đã đủ ghê tởm, lại còn dùng cái miệng vừa bôi thuốc mỡ đó chạm vào cậu, cậu thật sự sẽ nôn mất.

Có lẽ do Sở Phàn thể hiện đúng chỗ cần thiết, Thiệu Tử Dương thấy Sở Phàn tránh hắn ta vậy mà cũng không cảm thấy phản cảm hay bực bội, ngược lại chỉ cảm thấy cậu càng thêm mê người.

Đối với loại người như Thiệu Tử Dương, quen được người xung quanh lấy lòng, ngược lại kiểu gần gũi mà xa cách này càng dễ dàng chiếm được trái tim hắn ta.

Thiệu Tử Dương nhìn Sở Phàn, yết hầu giật giật, hô hấp có chút nặng nề, nhưng hắn ta cũng biết hiện tại thật sự không thể chạm vào Sở Phàn.

Tuy rằng Thiệu Tử Dương căn bản không coi chuyện kết hôn ra gì, cũng lười để ý đến lời dặn của bác sĩ, nhưng Sở Phàn rốt cuộc khác với những người tình kia, cậu sau này còn phải nối dõi tông đường cho hắn ta, nếu thật sự bị thương thì e là sẽ ảnh hưởng đến con cháu.

Thiệu Tử Dương chỉ cảm thấy càng tiếp tục mập mờ với Sở Phàn, hắn ta chỉ càng thêm khó chịu.

Hắn ta bực bội đứng lên, nói: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”

Hắn ta hiện tại đang rất cần tìm một người tình để giải tỏa.

Sở Phàn sao có thể không biết Thiệu Tử Dương đang nghĩ gì, trên mặt lại lộ ra vẻ nghi hoặc và mất mát, cũng đứng lên theo, nói: “Thiệu tổng phải đi sao?”