Thiệu Tử Dương tâm trạng phiền muộn, lười nói nhiều với ông ta, chỉ mang theo hơi men, tức giận hỏi: "Sở Phàn đâu?"
Bác Vương cũng có chút sợ anh ta, cười làm lành: "Cậu Sở đã ngủ từ sớm rồi ạ."
Thiệu Tử Dương "Ừ" một tiếng, đi thẳng về phía phòng Sở Phàn.
Sở Phàn đang nằm trên giường giả vờ ngủ, nghe thấy động tĩnh của Thiệu Tử Dương khi vào phòng khách hoàn toàn không biết kiềm chế thì mới lười biếng dậy đi đến cửa phòng ngủ, còn ngái ngủ mở cửa.
Khi nhìn thấy Thiệu Tử Dương trong phòng khách, cậu lập tức bày ra vẻ mặt kinh hỉ: "Thiệu tổng? Sao ngài lại đến đây?"
Thiệu Tử Dương nhìn Sở Phàn, Sở Phàn mặc áo ngủ, tóc ngủ hơi rối bời, vẻ mặt vì mới tỉnh dậy trông ngây thơ lại hồn nhiên, nụ cười trên khóe miệng khiến cậu trông đặc biệt đáng yêu.
Thiệu Tử Dương nhíu mày chặt chẽ hơi giãn ra, tâm trạng tốt hơn một chút, cũng không để ý mình có đánh thức người ta hay không.
Hắn ta hạ giọng nói: "Đột nhiên nhớ ra nên đến xem."
"Vậy ạ," Sở Phàn tỏ vẻ rất vui mừng, nhìn hắn ta rồi kinh ngạc nói: "Thiệu tổng, khóe miệng ngài hình như bị thương, có chuyện gì xảy ra sao?"
Thiệu Tử Dương bị Sở Phàn nhắc nhở như vậy mới phát hiện khóe miệng hơi đau, nhớ đến cú đấm của Nhϊếp Minh Hàm, lập tức tâm trạng lại có chút trùng xuống, còn cảm thấy hơi mất mặt.
Hắn ta khẽ nhíu mày: "Không có gì. Chuyện không liên quan đến cậu thì đừng hỏi nhiều."
Sở Phàn cúi đầu: "Xin lỗi, là do tôi nhất thời quan tâm Thiệu tổng nên không kìm được."
Thiệu Tử Dương thấy Sở Phàn quan tâm mình như vậy thì thái độ cũng hòa hoãn hơn, hắn ta nói: "Ra phòng khách ngồi một lát đi, nói chuyện với tôi."
"Vâng," Sở Phàn nghe hắn ta muốn nói chuyện với mình thì có vẻ hơi vui mừng, đáp lời, rồi dừng lại nói: "Vậy, Thiệu tổng có thể chờ tôi một lát được không ạ?"
“Thế nào?” Thiệu Tử Dương vốn dĩ chẳng mấy kiên nhẫn, cau mày nhìn cậu.
Sở Phàn ôn nhu nói: “Khóe miệng Thiệu tổng trông có vẻ rất đau, tôi… tôi muốn đi tìm chút thuốc cho Thiệu tổng.”
Thiệu Tử Dương lúc này mới có chút cảm động, giọng ôn tồn nói: “Đi đi.”
Sở Phàn không mất bao lâu liền lấy được tuýp thuốc mỡ từ tủ thuốc.
0430 trợn tròn mắt, đây chẳng phải là tuýp thuốc mà Sở Phàn vừa mượn của bác Vương sao?
Nó nhịn không được bật cười, nhưng vẫn có chút không đành lòng nói: “Ký chủ, như vậy có phải hơi quá không?”
“Quá?” Sở Phàn nhớ lại hình ảnh Thiệu Tử Dương vũ nhục Nhϊếp Minh Hàm, thậm chí còn định dùng vũ lực với anh, hừ lạnh một tiếng, xoay xoay tuýp thuốc, nói: “Tôi còn thấy quá nhân từ đấy.”
Cậu nói thêm: “Tuy tuýp thuốc mỡ này bị lão già kia bôi vào cái chân thối của ông ta, nhưng dù sao cũng vẫn là thuốc bôi vết thương. Coi như cho tên cặn bã đó chút lợi lộc.”
0430:……
“Vẫn chưa tìm thấy sao? Không tìm thấy thì thôi,” Thiệu Tử Dương vốn ít kiên nhẫn, đợi ở phòng khách một lát liền có chút bồn chồn, lớn tiếng hỏi cậu.
“Tìm thấy rồi,” Sở Phàn vội vàng đáp.
Cậu đứng dậy, mang theo vẻ mặt dịu ngoan hồn nhiên mỉm cười, nhanh chân đi đến bên cạnh Thiệu Tử Dương ngồi xuống.
“Để Thiệu tổng đợi lâu rồi. Tuýp thuốc mỡ này là tôi vừa mượn được của bác Vương, bác ấy nói dùng rất tốt! Tôi bôi thuốc cho ngài ngay đây.”
Thiệu Tử Dương nhìn Sở Phàn, dưới ánh đèn vàng ấm áp, Sở Phàn đang cúi đầu, dùng ngón tay kẹp bông gòn, cẩn thận vặn nắp tuýp thuốc mỡ.
Vẻ quan tâm dịu dàng muốn bôi thuốc cho hắn ta khiến Thiệu Tử Dương lần đầu tiên cảm thấy thiện cảm với một người ngoài Nhϊếp Minh Hàm.