"Thiệu Tử Dương đến đây mất khoảng bao lâu?" Sở Phàn hỏi 0430.
"Lái xe thì khoảng một tiếng."
Sở Phàn "Ừ" một tiếng, cậu đứng dậy, đi ra khỏi cửa phòng.
"Cậu muốn đi đâu vậy?" 0430 đuổi theo hỏi.
"Đi mượn chút đồ dùng."
0430 nghe vậy, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Sở Phàn, lại nghĩ đến chuyện ký chủ vừa nói muốn thu thập Thiệu Tử Dương, nó cảm thấy căng thẳng.
Đây chẳng phải là muốn đi mượn gậy gộc gì đó, thừa dịp Thiệu Tử Dương say rượu đánh cho hắn ta một trận sao?
Đây không phải là do 0430 suy diễn quá mức, thật sự là Sở Phàn trước kia ở thế giới hiện thực khi còn đi học thì rất giỏi đánh nhau, lúc đánh người lại không hề nương tay chút nào, nếu thật sự đánh nhau với Thiệu Tử Dương thì Thiệu Tử Dương thật sự chưa chắc đã là đối thủ của cậu.
0430 đang định khuyên Sở Phàn đừng hành động thiếu suy nghĩ thì thấy Sở Phàn đã chạy đến ngoài phòng bác Vương, cậu giơ tay gõ cửa, giọng vẫn nhẹ nhàng: "Bác."
Bác Vương ở bên trong lục lọi một hồi, mới ngậm điếu thuốc ra mở cửa, dựa vào cửa lười biếng cười nói: "Là tiểu Sở à, tối muộn thế này tìm bác có chuyện gì sao?"
0430 nhìn người này thì rất khó chịu.
Người này là nhờ quan hệ của Từ Tuấn mới đến đây, năng lực thì chẳng ra gì, nhưng thủ đoạn gian dối thì rất giỏi, trong nguyên thư đã ức hϊếp Sở Phàn rất nhiều.
Hiện tại sau khi ký chủ xuyên qua đây vì được Từ Tuấn coi trọng nên thái độ của ông ta cũng tốt hơn một chút, nhưng thấy ký chủ có vẻ thật thà dễ bị bắt nạt thì vẫn luôn qua loa với cậu.
Sở Phàn nhỏ giọng nói: "Tối muộn thế này làm phiền bác rồi. Con vừa bị ngã, khuỷu tay không cẩn thận bị trầy da, chỗ bác có thuốc bôi vết thương không ạ?"
0430 có chút kỳ lạ, ký chủ bị thương khi nào vậy? Nó vẫn luôn ở bên cạnh Sở Phàn mà, sao lại không để ý thấy?
Bác Vương nhìn cậu, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, thầm nghĩ một thằng nhóc xuất thân cỏ rác như Sở Phàn mà cũng điệu bộ như vậy? Không phải chỉ xước chút da thôi sao, vừa phất lên chút đã coi mình là phượng hoàng rồi?
Trên mặt ông ta vẫn cười làm lành: "À, được, chỗ bác vừa vặn có một tuýp, lát nữa bác tìm cho cậu."
Bác Vương lục lọi trong phòng một lát, quả nhiên tìm được một tuýp thuốc mỡ, cười thầm rồi đi ra đưa cho Sở Phàn: "Thuốc này dùng tốt lắm đấy, bác dùng nhiều rồi, còn hơn nửa tuýp, cậu cứ giữ mà dùng, không cần trả lại."
Sở Phàn nhận lấy thuốc mỡ, vội vàng nói cảm ơn: "Cảm ơn bác."
Khi Sở Phàn trở về phòng, 0430 nhắc nhở: "Ký chủ, tuýp thuốc mỡ đó là thuốc bôi chân của bác Vương! Lúc trước chân ông ta bị thương, tôi thấy ông ta vừa nãy còn cố ý dùng lại một lần. Ông ta bị nấm chân rất nặng đó!"
Sở Phàn cũng không bất ngờ, gật đầu, cười nói: "Vậy thì tốt."
"???" 0430 vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu.
Sở Phàn ngáp một cái, nói: "Tôi về phòng trước."
Sở Phàn nghỉ ngơi trong phòng không lâu thì nghe 0430 nói với cậu: "Thiệu Tử Dương đến rồi."
Thiệu Tử Dương tự lái xe đến, trên đường đi loạng choạng, đến nơi thì dựa vào trong xe, lười xuống bấm chuông, bực bội trực tiếp gọi điện thoại cho Từ Tuấn, bảo anh ta thông báo cho bác Vương ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Thiệu Tử Dương liền lái xe thẳng vào biệt thự.
Bác Vương không ngờ hắn ta lại đột nhiên đến đây, vội vàng cười làm lành ra đón, bị mùi rượu nồng nặc làm cho giật mình.
Ông ta ậm ừ cười nói: "Ôi, Thiệu tổng uống nhiều rượu thế này còn lái xe, nguy hiểm quá!"