"Chúng ta trước đừng suy xét đến tương lai, chỉ cần sống tốt hiện tại, được không?"
Nhϊếp Minh Hàm cúi đầu, đối diện với chàng trai trong lòng, dịu giọng nói: "Như vậy, mặc kệ kết quả thế nào, ít nhất sẽ không còn hối tiếc."
Chàng trai nhìn anh, một lúc sau, cuối cùng cũng ngượng ngùng gật đầu, nói: "Được."
Nhϊếp Minh Hàm thấy chàng trai đồng ý, trong mắt tràn ngập vui sướиɠ, không khỏi ôm chặt cậu hơn một chút.
Sở Phàn ở trong lòng anh thoải mái nheo mắt.
Kết quả của bọn họ đương nhiên sẽ tốt đẹp. Cậu tuyệt đối sẽ không để tên cặn bã Thiệu Tử Dương kia phá hỏng bọn họ.
Đêm qua Nhϊếp Minh Hàm lại nhờ Sở Phàn bảo 0430 thôi miên anh, anh mới ngủ được.
Buổi sáng khi thức dậy, anh nhìn người đang ngủ trong lòng, nhớ lại mối quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước vào đêm qua, chỉ cảm thấy như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Chàng trai như có cảm ứng, khi anh nhìn chăm chú vào cậu thì cũng vừa tỉnh lại, mơ màng nhìn anh.
"Anh, chào buổi sáng," chàng trai nói bằng giọng khàn khàn.
Nhϊếp Minh Hàm nhìn chàng trai trong lòng với vẻ ngây thơ và thả lỏng, lòng anh như bị lông vũ nhẹ nhàng quét qua, nhẹ giọng nói: "Chào buổi sáng, Tiểu Phàn."
Nhưng ngay sau đó, Nhϊếp Minh Hàm liền cảm nhận được chuyện khiến anh vô cùng xấu hổ giống như lần trước ôm chàng trai quấn khăn tắm.
Anh lập tức mặt đỏ tới mang tai đứng dậy. "Anh, anh đi vệ sinh."
Sở Phàn cũng giả vờ bộ dạng rất ngượng ngùng, nhưng khi nhìn Nhϊếp Minh Hàm hoảng hốt xuống giường suýt chút nữa vấp phải dép thì vẫn không nhịn được bật cười.
Sau khi hai người rửa mặt xong và ăn sáng, Nhϊếp Minh Hàm đưa chàng trai trở lại bệnh viện.
Sắp xếp ổn thỏa cho Sở Phàn, Nhϊếp Minh Hàm trước khi đi, vì vẫn chưa chắc chắn, lại không nhịn được hỏi: "Tiểu Phàn, chúng ta hiện tại là đang hẹn hò sao?"
Sở Phàn dựa vào giường bệnh, nhìn người đàn ông vẫn còn chút không chắc chắn trước mắt, không nhịn được ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên má anh một cái.
Nhϊếp Minh Hàm nhất thời mặt đỏ tới mang tai, người luôn trầm ổn như anh cũng ngẩn ra một lúc, mới ậm ừ nói: "Vậy, anh, anh đi đây."
"Anh... đi vậy sao?" Chàng trai cũng ậm ừ hỏi.
Nhϊếp Minh Hàm dừng lại, nhìn thấy chàng trai có chút ngượng ngùng cụp mắt, ý ám chỉ mười phần.
"Tiểu Phàn..." Nhϊếp Minh Hàm chỉ cảm thấy trong lòng như có pháo hoa nổ tung.
Anh cúi người, thăm dò tiến lại gần, sau khi xác định chàng trai không bài xích, mới nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái, sau đó cụp mắt nhìn thẳng vào cậu, trong mắt tràn đầy trân trọng.
Khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của y tá, Nhϊếp Minh Hàm mới đỏ mặt đứng thẳng.
"Không còn sớm nữa, anh mau đi làm đi," Sở Phàn nhắc nhở.
"Được," Nhϊếp Minh Hàm tiến lên, lại dịu giọng dặn dò: "Buổi tối anh sẽ đến thăm em. Ở bệnh viện phải tĩnh dưỡng cho tốt, biết không?"
Sở Phàn ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."
Nhϊếp Minh Hàm bị dáng vẻ đó của cậu chọc cho không nhịn được đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu, lúc này mới lưu luyến rời đi.
Những ngày tiếp theo, hai người bắt đầu hẹn hò.
Một người cao lãnh như Nhϊếp Minh Hàm một khi thật sự muốn cưng chiều ai đó, chính là một người yêu vô cùng chu đáo. Kể từ khi Sở Phàn đồng ý thử ở bên anh, sự quan tâm của anh dành cho Sở Phàn thực sự tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Vì Sở Phàn không tiện đi lại, Nhϊếp Minh Hàm chỉ đưa cậu đi xem phim, hoặc là đến nhà hàng ăn cơm, hơn nữa hễ có thể ôm hoặc cõng thì tuyệt đối không để Sở Phàn đi thêm một bước.
Dưới sự chăm sóc tận tình của Nhϊếp Minh Hàm, vết thương của Sở Phàn hồi phục thật sự nhanh, đã có thể đi lại bình thường.
Nhϊếp Minh Hàm liền đưa Sở Phàn đến nhiều nơi hơn, hai người cùng nhau tản bộ nghỉ ngơi trong công viên, dựa sát vào nhau xem pháo hoa bên bờ sông, thậm chí cùng nhau đeo khẩu trang sóng vai đi dạo ở những địa điểm hẹn hò lý tưởng…