Vốn dĩ đã hợp nhau về tính cách, mối quan hệ của hai người càng nhanh chóng trở nên thân thiết, ngày càng khăng khít.
Trạng thái của Nhϊếp Minh Hàm gần đây đã trở nên khác hẳn so với trước đây.
Nhϊếp Minh Hàm trước đây luôn mang vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, chỉ cần bước vào công ty, nhiệt độ không khí xung quanh dường như sẽ tự động giảm xuống vài độ.
Còn bây giờ, tuy rằng anh vẫn không có nhiều biểu cảm, nhưng cả người trông ấm áp hơn, đôi mắt đen tuấn tú rõ ràng sáng hơn trước, thậm chí lúc rảnh rỗi nhâm nhi cà phê, khóe miệng anh cũng vô thức hơi nhếch lên.
Nhìn thấy vậy, mọi người trong công ty đều không nhịn được bàn tán xôn xao, nhưng cuối cùng vẫn không ai dám hỏi anh.
Chỉ có Đường Phương biết chuyện gì đã xảy ra với Nhϊếp Minh Hàm, âm thầm mừng cho anh.
Buổi tối, vừa kết thúc công việc, Nhϊếp Minh Hàm liền lập tức đi về phía bãi đỗ xe, bị Đường Phương gọi lại giữa đường.
Nhϊếp Minh Hàm tuy rằng nóng lòng muốn gặp Sở Phàn, nhưng anh biết ơn Đường Phương đã giúp đỡ anh và Sở Phàn, vì thế rất kiên nhẫn dừng lại.
Đường Phương thấy xung quanh không có ai, thấp giọng cười nói: "Gần đây thế nào rồi? Với vị Omega kia rất thuận lợi chứ?"
Nhϊếp Minh Hàm có chút ngượng ngùng, coi như ngầm thừa nhận.
"Hai người đã đến bước nào rồi?" Đường Phương hỏi.
Nhϊếp Minh Hàm nhỏ giọng nói: "Cậu ấy, đã đồng ý thử với tôi."
Đường Phương có chút kinh ngạc, vui mừng nói: "Khá lắm! Không ngờ cậu lại tiến triển nhanh như vậy?"
Nhưng Đường Phương vui mừng thì vui mừng, dù sao cũng có chút lo lắng về tính cách quá mức cứng nhắc của Nhϊếp Minh Hàm, khó khăn lắm mới thấy anh thoát kiếp độc thân, không nhịn được dặn dò thêm.
"Phải học cách tinh tế hơn, tìm hiểu sở thích của người ta, đừng quá cứng nhắc cho là đúng, biết chưa?"
Nhϊếp Minh Hàm nghe anh nói vậy, không khỏi suy nghĩ lại, tuy rằng thời gian ở bên nhau hai người đều rất vui vẻ, nhưng Nhϊếp Minh Hàm thật sự có chút lo lắng mình quá mức cứng nhắc, không quan tâm đến sở thích của Sở Phàn.
Dù sao Sở Phàn quá chu đáo, dù không hợp ý cậu ấy cũng sẽ tỏ ra rất vui vẻ.
Nhϊếp Minh Hàm "Ừ" một tiếng, nói: "Tôi biết rồi."
Đường Phương nhìn vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ của anh, cũng yên tâm hơn, vỗ vai anh động viên.
Vốn dĩ Nhϊếp Minh Hàm còn định về nhà lên mạng đặt câu hỏi về việc Omega thích hẹn hò như thế nào.
Nhưng nghĩ đến câu trả lời được tán thành nhiều nhất trước đây là bảo anh mang vấn đề trực tiếp đi hỏi đối phương, Nhϊếp Minh Hàm liền không đăng bài nữa, mà chọn cách tối đó khi đón Sở Phàn sẽ trực tiếp hỏi cậu.
"Tiểu Phàn, em cảm thấy khoảng thời gian ở bên nhau gần đây thế nào?" Nhϊếp Minh Hàm và Sở Phàn vừa ngồi vào xe không lâu, liền thẳng thắn hỏi cậu.
"Rất tốt ạ, mỗi ngày đều rất vui vẻ," Sở Phàn cười nói.
Nhϊếp Minh Hàm cũng không bất ngờ với câu trả lời của cậu, nhưng lần này lại có chút bất an, nói: "Tiểu Phàn, nếu em có sở thích hoặc điều gì không thích, em đều có thể nói trực tiếp với anh."
Nói đến đây, tai anh ửng đỏ, trịnh trọng nói: "Dù sao, anh muốn cùng em đi trên đường dài."
Sở Phàn nhìn vẻ mặt của Nhϊếp Minh Hàm, khựng lại.
Những lời Sở Phàn vừa nói là vui vẻ, thật ra là lời thật lòng.
Không chỉ vì cậu chỉ cần ở bên Nhϊếp Minh Hàm là sẽ vui vẻ, mà còn thật sự là do cậu và Nhϊếp Minh Hàm có một số sở thích chung.
Cậu và Sở Phàn của thế giới này không giống nhau, cậu từ nhỏ đã sống sung túc, tuy rằng sau này rời khỏi gia đình tự bôn ba, nhưng sau đó cũng dựa vào chính mình mà thành công, thậm chí có công ty điện ảnh riêng.
Môi trường sống của cậu và Nhϊếp Minh Hàm gần gũi, vốn dĩ đã có nhiều chủ đề và sở thích chung.
Nhưng thấy Nhϊếp Minh Hàm vẫn có chút lo lắng, xét đến tầng lớp xã hội của Sở Phàn ở thế giới này, Sở Phàn quyết định vẫn nên duy trì hình tượng.