"Đừng sợ, anh ở đây," anh nói.
Sở Phàn lúc này mới bình tĩnh lại.
Sau khi tắt đèn nằm xuống, Sở Phàn đột nhiên lại mở miệng. "Anh, em có thể nhờ anh một chuyện không?"
"Em nói đi," Nhϊếp Minh Hàm nhìn Sở Phàn, dịu giọng nói. Đây vẫn là lần đầu tiên Sở Phàn chủ động nhờ anh điều gì.
"Anh, có, có thể bỏ chiếc gối giữa chúng ta ra được không?" Sở Phàn hỏi.
Nhϊếp Minh Hàm ngây người.
Nếu không có gối đầu ngăn cách, hai người họ, một Alpha, một Omega, thực sự chỉ có một chiếc chăn, cùng chung chăn gối ngủ chung, sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Nhưng nhìn bộ dạng run rẩy của chàng trai, Nhϊếp Minh Hàm đâu còn tâm trí nghĩ nhiều, anh cuối cùng vẫn lấy chiếc gối giữa hai người ra.
Sở Phàn gần như ngay sau khi Nhϊếp Minh Hàm lấy gối ra đã nhào vào lòng anh.
Nhϊếp Minh Hàm cách một lớp áo ngủ mỏng manh trong chăn mà dán sát vào người này, nhất thời run lên, mặt nóng bừng.
Cảm nhận được người kia vẫn còn đang run rẩy, anh cố gắng áp chế tạp niệm trong lòng, thậm chí vươn tay ôm chặt người kia.
"Đừng sợ, nhé?" Nhϊếp Minh Hàm ôm cậu, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, dịu giọng nói.
Sở Phàn vùi trong lòng Nhϊếp Minh Hàm, cảm thấy mãn nguyện mà cảm nhận xúc cảm tuyệt vời từ l*иg ngực anh.
Rõ ràng bên ngoài là người cao lãnh như vậy, nhưng l*иg ngực lại ấm áp đến thế.
Sở Phàn lẩm bẩm: "Anh, anh thật tốt."
"Nhưng..." Sở Phàn cúi đầu, ôm chặt anh, giọng nói đột nhiên như mang theo tiếng nức nở, "Em, em thật sự rất sợ sau này sẽ không còn được gặp một người tốt như anh nữa. Thật muốn mãi mãi ở bên anh."
Nhϊếp Minh Hàm nghe giọng điệu cô đơn của chàng trai, trong lòng cũng có chút chua xót.
"Sẽ không đâu, sau này anh vẫn sẽ ở đây," Nhϊếp Minh Hàm như muốn cho cậu cảm giác an toàn, ôm chặt cậu hơn.
Sở Phàn gối lên cánh tay ấm áp rắn chắc của anh, ôm chặt eo anh, hít hà mùi hương tin tức tố khiến người ta an tâm trên người anh, nhắm mắt lại.
Cậu lại mềm giọng nói: "Anh à, em hiện tại vẫn chưa biết rõ tình cảm của mình, nhưng em, em thật sự rất thích ở bên anh, một khắc cũng không muốn rời xa."
Nhϊếp Minh Hàm nghe những lời chàng trai nói, nhìn Omega hoàn toàn dựa dẫm vào mình trong lòng, một ý niệm đột nhiên xông ra.
Mặc kệ tình cảm của chàng trai dành cho anh như thế nào, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng. Nhưng thời gian còn lại cho hai người họ không còn nhiều.
Nếu chàng trai không bài xích anh, còn muốn ở bên anh như vậy, tại sao không để mối quan hệ của hai người tiến thêm một bước? Như vậy chàng trai hẳn là sẽ không còn lo lắng làm phiền đến anh nữa.
Hơn nữa, biết đâu tình cảm của hai người sẽ nhanh chóng nồng ấm hơn.
Nghĩ đến đây, Nhϊếp Minh Hàm nhất thời không khỏi tim đập nhanh hơn, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn mở miệng.
"Tiểu Phàn."
Chàng trai đang nhắm mắt chuẩn bị ngủ, nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu từ trong lòng anh, mơ màng nhìn anh, "Ừ?"
Tai Nhϊếp Minh Hàm nóng lên, nhìn cậu, lựa chọn từ ngữ cẩn thận, nghiêm túc nói: "Chúng ta... thử ở bên nhau một lần. Thế nào?"
Sở Phàn thầm nhếch môi, cậu chính là đang chờ Nhϊếp Minh Hàm nói những lời này.
Những lời vừa rồi cậu nói, thật ra chính là cố ý ám chỉ cho Nhϊếp Minh Hàm.
Nhϊếp Minh Hàm thấy chàng trai trầm mặc, giống như đang suy nghĩ điều gì, nói thêm: "Chỉ là thử ở chung như người yêu xem sao, anh sẽ đối tốt với em, sẽ không ép buộc em làm bất cứ điều gì."
"Em vẫn luôn tin anh. Nhưng..." Chàng trai đầy vẻ suy tư, dường như có điều khó nói.
Nhϊếp Minh Hàm biết chàng trai hẳn là đang lo lắng về việc vẫn bị người khác khống chế, những chuyện đó, anh sẽ nỗ lực giải quyết cho cậu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt luôn dịu dàng khi nhìn chàng trai của Nhϊếp Minh Hàm một lần nữa hiện lên vẻ lạnh lùng kiên quyết thường thấy.
Anh tuyệt đối sẽ không để người trong lòng anh bị những người đó cưỡng ép mang đi, từ đó cách biệt với anh.