Nhϊếp Minh Hàm nhìn bộ dạng đó của Sở Phàn, trong lòng nhất thời mềm nhũn, làm sao còn có thể từ chối cậu.
Nhϊếp Minh Hàm cuối cùng cũng đồng ý lời thỉnh cầu của Sở Phàn, chỉ là sợ cậu bị lạnh nên đã lấy thêm chăn cho Sở Phàn, giúp cậu quấn kỹ càng mới để cậu cuộn tròn một bên.
Thế là trong phòng khách, một người, một mèo, một trái một phải đều dính lấy Nhϊếp Minh Hàm.
Nhϊếp Minh Hàm vô tình liếc mắt nhìn sang một bên, đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác thân mật ấm áp trong lòng, ánh mắt khẽ động.
Đây là điều mà một người cô độc khép kín như anh chưa từng trải qua.
Nhϊếp Minh Hàm sợ Sở Phàn nghỉ ngơi quá muộn, cố gắng làm việc hiệu quả để xong việc sớm, mới phát hiện người bên cạnh đã gục đầu vào đùi anh, cuộn tròn trên ghế sofa ngủ thϊếp đi.
Tai anh ửng đỏ, rụt chân lại, nhẹ nhàng gập máy tính, do dự một chút, cuối cùng vẫn lo lắng Omega ốm yếu này ngủ ở đây sẽ bị lạnh, cúi xuống, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Phàn..."
Sở Phàn không trả lời.
Trông cậu ngủ rất say, tóc hơi rối, thả lỏng và yên bình.
Người này dường như chỉ cần ở bên cạnh anh là sẽ thả lỏng và ngủ rất ngon.
Lần đầu gặp mặt cũng vậy. Thật sự là... đáng yêu.
Nhϊếp Minh Hàm cụp mắt, yết hầu giật giật, cư nhiên theo bản năng muốn cúi xuống hôn cậu.
Nhưng may mắn là Nhϊếp Minh Hàm rất nhanh đã lấy lại lý trí, ý thức được mình đang làm gì.
Anh ngồi thẳng dậy, thầm trách cứ bản thân, cư nhiên lại có lúc mất lý trí như vậy.
Nhϊếp Minh Hàm hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại.
Anh cúi người, cực kỳ nhẹ nhàng ôm Omega đang ngủ lên, từng bước một, vững vàng đi vào phòng ngủ, đặt cậu lại lên chiếc giường lớn ấm áp.
Nhϊếp Minh Hàm giúp Sở Phàn đắp chăn cẩn thận, nhìn khuôn mặt ngủ say đáng yêu của cậu, không nhịn được nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."
Sở Phàn nhắm mắt, thầm nhếch khóe môi.
Ngủ ngon, cục cưng.
"Câuh có biết giá trị hảo cảm của Nhϊếp Minh Hàm với cậu đã lên rất cao rồi không?" 0430 kinh hỉ nói.
Sở Phàn cười một tiếng, lại nói: "Vẫn còn chậm."
"?" 0430 khó hiểu nói: "Chỗ nào chậm? Tiến độ công lược của cậu đã là nhanh nhất mà tôi từng thấy. Nếu Nhϊếp Minh Hàm thuộc đối tượng công lược theo quy định nhiệm vụ, tiến độ hiện tại ít nhất phải đạt 80%. Cậu nên hài lòng rồi chứ."
Ban đầu khi Sở Phàn đưa ra ý muốn công lược Nhϊếp Minh Hàm, người lạnh lùng đó, 0430 gần như không có hy vọng gì.
Sở Phàn nheo mắt, nói: "Thời gian xuất viện không còn nhiều, thời gian tôi có thể dùng để công lược anh ấy cũng không còn nhiều."
"Nhưng chuyện này cũng không thể gấp được. Chẳng lẽ cậu còn nghĩ ra được biện pháp gì sao?"
Sở Phàn cười cười, "Đoán xem?"
Dựa trên kinh nghiệm trước đây, 0430 theo bản năng cảm thấy ký chủ lại sắp làm ra chuyện khiến người ta cạn lời.
Vì thế đêm đó, 0430 liền nhìn thấy...
"Anh, anh... Đừng đi, đừng rời bỏ em," Sở Phàn kinh hô, ngồi bật dậy trên giường.
0430: ...
Xin mời bắt đầu màn biểu diễn của ngươi.
"Tiểu Phàn, sao vậy?" Nhϊếp Minh Hàm từ nhà vệ sinh trở về, vừa nằm xuống đã thấy Sở Phàn kêu lên một tiếng rồi tỉnh dậy.
Nhϊếp Minh Hàm bật đèn, nhìn Sở Phàn với vẻ mặt kinh hoảng thất thố, lo lắng hỏi: "Là gặp ác mộng sao?"
Sở Phàn không nói gì, nhìn Nhϊếp Minh Hàm thở dốc từng ngụm, một lúc sau mới bình tĩnh lại, run giọng nói.
"Em, em mơ thấy mình bị nhốt lại, sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa."
Nhϊếp Minh Hàm nhìn bộ dạng đó của Sở Phàn, nghĩ đến hoàn cảnh của cậu, trong mắt tràn đầy đau lòng, an ủi: "Tiểu Phàn, đừng sợ, đó chỉ là mơ thôi."
Sở Phàn vẫn co rúm lại, rõ ràng là đang rơi vào một loại khủng hoảng.
"Tiểu Phàn," Nhϊếp Minh Hàm lại đặt tay lên vai cậu, gọi một tiếng.
Sở Phàn lúc này mới hoàn hồn, nhìn Nhϊếp Minh Hàm, giọng khàn khàn: "Anh."
Nhϊếp Minh Hàm nhìn vẻ nhu nhược đáng thương của Sở Phàn, nếu không phải ngại lễ nghi cơ bản, thật sự muốn ôm người này vào lòng.