Sở Phàn lặng lẽ đứng một bên, mỉm cười nhìn Nhϊếp Minh Hàm dưới ánh trăng nhắm mắt chơi đàn, ánh mắt khẽ động.
Người này, rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu điều mê hoặc chờ cậu khai quật?
Một khúc nhạc kết thúc, Nhϊếp Minh Hàm buông tay, nhìn Sở Phàn, thế nhưng có chút thấp thỏm.
Sở Phàn ở thế giới thực cũng là một cao thủ dương cầm, biết Nhϊếp Minh Hàm chơi giỏi đến mức nào, nhưng hiện tại cậu chỉ có thể giả vờ như một người bình thường, vui vẻ vỗ tay.
"Hay quá, anh thật là lợi hại!" Sở Phàn cười tươi như một người ngốc nghếch dễ thương.
Nhϊếp Minh Hàm nghe câu nói này, lúc này mới yên tâm, đáy mắt không giấu được ý cười.
Anh đã từng nghe biết bao lời ca ngợi thao thao bất tuyệt của những người chuyên nghiệp, nhưng lại không bằng một tiếng khen của chàng trai trước mắt.
Buổi tối, Nhϊếp Minh Hàm thấy Sở Phàn đã ngủ, mới nhẹ nhàng bước xuống giường, đóng cửa phòng ngủ, đi ra phòng khách mở máy tính làm việc.
Gần đây vì ở bên Sở Phàn, Đường Phương đã giúp anh chia sẻ không ít công việc, nhưng Nhϊếp Minh Hàm không phải người thích làm phiền người khác.
Trong một số quyết sách quan trọng, anh vốn dĩ thích tự mình xử lý hơn.
Sở Phàn lúc Nhϊếp Minh Hàm rời đi đã mở mắt, nhìn chỗ trống bên cạnh giường.
Sở Phàn đột nhiên phát hiện mình cũng không biết có phải do giả vờ làm người yếu đuối lâu rồi mà trong xương cốt thật sự bị đồng hóa hay không, thật sự trở nên nhõng nhẽo, dính người, chỉ một lát người kia không ở bên cạnh, cậu đã bắt đầu không thoải mái.
Rõ ràng trước kia cậu, nhìn thì tươi cười, nhưng thật ra so với ai khác đều lạnh lùng.
Nghĩ đến người kia chắc đang ở phòng khách bí mật làm thêm giờ, Sở Phàn không khỏi xuống giường, đi ra ngoài.
Nhϊếp Minh Hàm chọn làm thêm giờ ở phòng khách chứ không phải ở thư phòng, chính là vì tiện cho việc nếu Sở Phàn có chuyện gì anh có thể nghe thấy, cho nên Sở Phàn vừa ra khỏi cửa anh liền chú ý tới.
"Tiểu Phàn, có làm ồn đến em không?"
Nhϊếp Minh Hàm lập tức dừng công việc, nhìn về phía Sở Phàn. Tuy rằng anh rất kiềm chế, nhưng vẫn lo lắng sẽ có chút động tĩnh.
Sở Phàn lắc đầu, "Không có. Em dậy đi vệ sinh."
Nhϊếp Minh Hàm lúc này mới yên tâm hơn.
Sở Phàn đi vệ sinh xong, khi đi ngang qua phòng khách nhìn Nhϊếp Minh Hàm.
Nhϊếp Minh Hàm lúc làm việc rất nghiêm túc, bởi vậy trông cũng có chút nghiêm nghị, nhưng ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách, chiếc áo ngủ rộng thùng thình anh mặc cùng mái tóc hơi rối, lại khiến cả người anh trông rất gần gũi.
Tiểu Bạch không ngủ trong ổ mèo, mà quấn quýt Nhϊếp Minh Hàm nằm trên ghế sofa, cuộn tròn ngủ. Toàn bộ khung cảnh trông càng thêm ấm áp.
Đây là Nhϊếp Minh Hàm mà chỉ một mình cậu có thể nhìn thấy.
Sở Phàn khựng lại, không nhịn được bước tới.
Nhϊếp Minh Hàm đang chuyên tâm xử lý công việc, đột nhiên cảm thấy ghế sofa bên cạnh lún xuống, người kia ngồi xuống bên cạnh anh.
"Anh," Sở Phàn nhỏ giọng gọi anh.
Nhϊếp Minh Hàm nghiêng đầu, nhìn người kia đột nhiên ghé sát lại, tim anh bỗng dưng nhảy lên một nhịp, vẻ tuấn tú trên khuôn mặt không giấu được sự dịu dàng, "Ừ? Sao vậy?"
"Em có thể ở đây cùng anh được không?"
Sợ Nhϊếp Minh Hàm không đồng ý, cậu lại nói thêm, "Em đảm bảo sẽ ngoan ngoãn, sẽ không làm phiền anh."
Nhϊếp Minh Hàm sao có thể sợ Sở Phàn làm phiền mình, anh cũng rất muốn ở bên cạnh Omega dịu dàng đáng yêu này, nhưng nghĩ đến tình trạng sức khỏe của cậu, vẫn nói: "Tiểu Phàn, em đang bệnh, cần nghỉ ngơi sớm."
Thấy vậy, Sở Phàn đành phải dùng tuyệt chiêu.
Cậu nắm lấy vạt áo Nhϊếp Minh Hàm, giọng nói mềm mại, mang theo chút nũng nịu, "Nhưng mà, em thật sự muốn ở cùng anh, nếu không em sẽ không ngủ được."
0430 nhìn Sở Phàn bộ dạng nép vào người như chim nhỏ, nhớ lại dáng vẻ tàn nhẫn, quyết đoán của cậu trong thế giới thực, nổi cả da gà. Quả nhiên, qua lâu như vậy vẫn khó mà thích ứng.