Công Lược Tra Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 28

Bác sĩ kia nhìn cậu, quả nhiên không nói thêm gì, lắc đầu rồi đi ra ngoài.

Thấy Nhϊếp Minh Hàm vẻ mặt lo lắng bước tới, lão bác sĩ chỉ nói với Nhϊếp Minh Hàm là bệnh nhân hồi phục rất tốt rồi rời đi.

Nhϊếp Minh Hàm dừng lại một chút, đoán là Sở Phàn không cho bác sĩ nói cụ thể tình hình bệnh với mình, gật đầu, nhìn theo bác sĩ rời đi.

Nhϊếp Minh Hàm đợi đến khi Sở Phàn mặc quần áo gần xong, bước vào dìu cậu.

Sở Phàn nhỏ giọng nói: "Anh."

"Ừ?" Nhϊếp Minh Hàm nhìn cậu.

Sở Phàn vẻ mặt thấp thỏm bất an, "Em luôn giấu anh về bệnh tình của mình. Anh một chút cũng không tò mò sao?"

Nhϊếp Minh Hàm thẳng thắn nói: "Có chút nghi hoặc."

Anh nhìn Sở Phàn càng thêm lo lắng, lại trấn an nói: "Nhưng nếu em không muốn nói, tôi sẽ không hỏi."

Sở Phàn cúi đầu, nói: "Em, em chỉ là sợ anh một ngày nào đó biết chân tướng, sẽ ghét bỏ em."

Cậu thật ra không lo lắng, lần nói chuyện ở bệnh viện lần trước, cậu đã biết Nhϊếp Minh Hàm tuy là thẳng A, nhưng không quá bài xích tình cảm đồng giới.

Nhưng cậu vẫn phải tiêm phòng trước cho Nhϊếp Minh Hàm.

Nhϊếp Minh Hàm nhìn cậu như vậy, không nhịn được đặt tay lên vai cậu, nghiêm túc nói: "Tiểu Phàn, mặc kệ em bị bệnh gì, tôi đều sẽ không để ý. Tôi muốn bệnh của em khỏi, là vì em có thể sống tốt. Em hiểu không?"

Sở Phàn nhìn đôi mắt đen láy của Nhϊếp Minh Hàm, trong lòng ấm áp.

"Cảm ơn anh, em sẽ dưỡng bệnh thật tốt," cậu lại nói: "Đợi đến khi em có thể nói, em sẽ cho anh biết toàn bộ chân tướng, bởi vì em cũng không muốn giấu giếm anh điều gì."

Nhϊếp Minh Hàm nhìn vẻ ngoan ngoãn chân thành của cậu, khó khăn lắm mới nhịn được giơ tay xoa đầu cậu.

Dưới sự chăm sóc của Nhϊếp Minh Hàm, mấy ngày nay Sở Phàn đã khỏe hơn rất nhiều, sau khi ăn cơm xong, cậu chậm rãi đi lại trong phòng để tiêu cơm.

Đi ngang qua một căn phòng, Sở Phàn nhìn qua khe cửa thấy bên trong trống không đặt một cây dương cầm.

Hóa ra đây là một phòng đàn.

Nơi này trước giờ vẫn đóng cửa, hôm nay chắc là người giúp việc đến dọn dẹp quên đóng lại, nên Sở Phàn mới thấy.

"Anh biết chơi dương cầm sao?" Sở Phàn đứng ngoài phòng đàn hỏi.

Nhϊếp Minh Hàm khẽ "Ừ" một tiếng.

Trình độ của Nhϊếp Minh Hàm đâu chỉ là biết chơi đơn giản như vậy.

Sở Phàn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn ngưỡng mộ, hỏi: "Vậy anh có thể chơi cho em nghe không?"

Nhϊếp Minh Hàm gật đầu.

"Thật sao? Thật tốt quá!" Vẻ mặt Sở Phàn tràn ngập vui sướиɠ.

Nhϊếp Minh Hàm nhìn chàng trai càng ngày càng thoải mái, hoạt bát hơn sau khi quen biết anh, không khỏi cưng chiều mà hơi nhếch môi, hỏi: "Em muốn nghe gì?"

"Chỉ cần là anh chơi, em đều muốn nghe," Sở Phàn mong chờ nói.

Nhϊếp Minh Hàm đi đến trước cây dương cầm ngồi xuống, ngón tay thon dài vuốt ve phím đàn.

Nhϊếp Minh Hàm thật ra không thích dương cầm đến vậy, việc luyện tập này chỉ là do cha mẹ Nhϊếp Minh Hàm muốn anh có thêm một kỹ năng giao tiếp lịch thiệp mà thôi.

Nhϊếp Minh Hàm trước kia chơi dương cầm, dù nhận được bao nhiêu tràng vỗ tay, anh vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không có chút vui vẻ nào.

Giáo viên dạy dương cầm của anh vì thế đã từng nói với anh rằng, âm nhạc có sinh mệnh, kỹ xảo của anh tuy tinh tế, nhưng luôn thiếu một chút tình cảm.

Nhϊếp Minh Hàm lúc đó không để tâm, bởi vì anh cho rằng âm nhạc chỉ dùng để nghe, chứ không phải như diễn viên biểu diễn. Việc nhạc cụ diễn tấu ra âm nhạc mang theo tình cảm hay không, nhắm mắt lại nghe thì căn bản sẽ không có gì khác biệt.

Mà hiện tại Nhϊếp Minh Hàm mới thực sự cảm nhận được cái gọi là tình cảm đó.

Giai điệu dưới đầu ngón tay anh phảng phất như thật sự có sinh mệnh, vui vẻ nhảy nhót, xuyên qua đầu ngón tay anh len lỏi vào từng tế bào, rồi lại trào dâng ra, bao quanh anh và người anh quan tâm.

Anh chậm rãi nhắm mắt lại, biểu cảm càng lúc càng nhập tâm, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, hòa quyện cùng âm nhạc, dịu dàng lưu luyến.