Công Lược Tra Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 23

Lúc này Nhϊếp Minh Hàm mới thả lỏng, nhưng ngay sau đó anh nhận ra tình huống hiện tại ái muội đến mức nào.

Toàn thân anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mà chàng trai lại bị anh ôm chặt trong lòng, dính sát vào nhau, gần như không có khoảng cách.

Nhϊếp Minh Hàm hoàn toàn không kịp khống chế, cơ thể đã phản ứng trước não bộ. Ngay sau đó, Sở Phàn cảm nhận rõ ràng sự thay đổi ở một chỗ nào đó của Nhϊếp Minh Hàm.

"Chậc, cục cưng nhỏ phát triển không tệ," Sở Phàn cười thầm.

Mặt Nhϊếp Minh Hàm đỏ bừng cả tai, như bị điện giật, vội vàng lùi lại.

Anh luôn giữ khoảng cách với người ngoài, khi nào trải qua loại xấu hổ này trước mặt người khác chứ, cả người đỏ như con tôm luộc kỹ, thực sự sắp bốc khói.

Sở Phàn cũng ra vẻ rất ngại ngùng rồi ra khỏi phòng tắm. Sau khi Nhϊếp Minh Hàm đỏ mặt nói lời xin lỗi rồi đóng cửa phòng tắm lại, cậu lại cười.

Tâm trạng vui sướиɠ đến mức muốn huýt sáo.

"Cậu không sợ làm quá lộ đuôi cáo ra à?" 0430 châm chọc.

"Đuôi cáo của tôi chỉ lộ ra khi cần thiết thôi," Sở Phàn cười tự nhiên.

Nhϊếp Minh Hàm vặn nước lạnh to hơn, đứng dưới vòi hoa sen xả nước một lúc lâu, hơi nóng trên người mới tan bớt.

Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, đầu óc anh càng rối bời.

Nhϊếp Minh Hàm có chút ảo não. Bản thân anh luôn tự chủ rất tốt, sao vừa rồi lại không khống chế được chứ? Nhìn vẻ rụt rè cúi đầu của chàng trai, liệu anh có làm cậu sợ rồi không?

Nhưng cẩm nang tình yêu nói rõ, nếu đối phương có hảo cảm với mình, những điều này sẽ không khiến đối phương cảm thấy bài xích, ngược lại sẽ khiến đối phương thích.

Vẻ mặt của chàng trai, rốt cuộc là thích anh, đang ngại ngùng? Hay chỉ là sợ hãi và bài xích?

"Nhϊếp Minh Hàm vừa mới tắm xong mà? Sao lại ở trong phòng tắm lâu như vậy?" 0430 và Sở Phàn ở trong phòng ngủ chờ, mãi không thấy Nhϊếp Minh Hàm đâu, không nhịn được hỏi.

Sở Phàn cười đầy ẩn ý: "Hệ thống các cậu không hiểu đàn ông chúng tôi."

"......"

Nhϊếp Minh Hàm thay áo ngủ, cố gắng bình tĩnh lại rồi đi về phía phòng ngủ như không có chuyện gì.

Anh đứng ở cửa lại do dự.

Không biết sau chuyện vừa xảy ra, chàng trai có còn muốn nằm chung giường với anh không.

Nhϊếp Minh Hàm mở cửa, nhìn chàng trai nằm trên giường.

Không giống lần trước nằm cách một chiếc gối hướng về phía anh ngủ, giờ phút này chàng trai đang quay lưng về phía anh cuộn tròn ở mép giường, không biết là ngủ hay đang nghĩ gì.

Theo tính cách của chàng trai, chắc là vẫn chưa ngủ.

Nhϊếp Minh Hàm nhìn chàng trai cuộn tròn quay lưng về phía mình, đoán là mình thật sự đã làm cậu sợ rồi, trong lòng càng thêm áy náy.

Anh dừng một chút, chống tay lên giường cúi người xuống, nhẹ nhàng hỏi dò: "Tiểu Phàn, em ngủ rồi sao?"

Sở Phàn nghe thấy giọng anh, lúc này mới hơi quay đầu lại, kéo chăn nhìn Nhϊếp Minh Hàm: "Anh."

Nhϊếp Minh Hàm cụp mắt nhìn chàng trai dùng đôi mắt long lanh như mèo con nhìn mình, nghĩ đến chuyện mình vừa làm thì càng chột dạ.

Giọng điệu cũng trở nên cẩn thận hơn: "Tiểu Phàn, em có sợ tôi không?"

"Sao có thể?" Sở Phàn kéo chăn nói nhỏ. Người đáng yêu như vậy, cậu thích còn không kịp.

"Vậy... đêm nay em còn muốn nằm chung giường với anh không?" Nhϊếp Minh Hàm nói thêm: "Thật ra thì anh ngủ sofa cũng không sao..."

"Anh à, anh không cần phải như vậy," Sở Phàn ngắt lời Nhϊếp Minh Hàm.

Anh ấy đương nhiên sẽ không để Nhϊếp Minh Hàm ngủ sofa.

Sở Phàn lật người, mặt hướng về phía Nhϊếp Minh Hàm nằm nghiêng, hàng mi rũ xuống, khiến khuôn mặt trông có vẻ e lệ: “Anh là một Alpha, Alpha có cảm giác với Omega là chuyện rất bình thường.”

Nói rồi, cậu lại ngước mắt, nhìn thẳng vào người đàn ông đang dịu dàng nhìn xuống mình, chân thành nói: “Em tin anh sẽ không làm gì em.”

Nhϊếp Minh Hàm nhìn đôi mắt đầy tin tưởng của chàng trai khi nhìn mình, dừng lại.

Trước đây anh vẫn luôn không biết vì sao mình lại nảy sinh hảo cảm với chàng trai chỉ trong một thời gian ngắn.