Công Lược Tra Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 24

Giờ nghĩ lại, ngoài việc vô tình tiếp xúc với chàng trai, cùng với việc bản thân là một Alpha nảy sinh bản năng bảo vệ với Omega đáng yêu này, có lẽ cũng là vì sự ngây thơ, hoàn toàn tin tưởng anh mà không hề đề phòng của cậu.

Cha mẹ Nhϊếp Minh Hàm luôn dùng tiêu chuẩn cao để yêu cầu anh, mấy năm nay anh cũng luôn không ngừng chìm đắm trong việc tự nâng cao bản thân, môi trường của anh vô cùng khép kín, cũng rất khó để mở lòng với người khác.

Mà mấy năm lăn lộn trong thương trường, lại chứng kiến quá nhiều những người được gọi là giới thượng lưu đấu đá lẫn nhau, người lừa ta gạt, anh càng trở nên khép kín hơn.

Cho nên anh mới nảy ra ý định nhận nuôi và chăm sóc chú mèo con hiền lành ngoan ngoãn, đáng yêu quấn người kia khi nhặt được nó.

Mèo con khác với người, sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh.

Mà Sở Phàn giống như chú mèo con đó.

Nhϊếp Minh Hàm tắt đèn, nằm xuống khoảng trống giữa hai người, nơi có chiếc gối ngăn cách.

Anh nghiêng đầu, trong bóng tối cụp mắt, nhìn sâu vào chàng trai, dịu giọng nói: “Tiểu Phàn, cảm ơn em đã tin tưởng tôi.”

Sở Phàn đối diện với Nhϊếp Minh Hàm, tuy vừa tắt đèn nên nhìn không rõ lắm, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra khuôn mặt dịu dàng và đầy tình cảm của Nhϊếp Minh Hàm khi nhìn mình.

Sở Phàn hiểu tâm trạng của Nhϊếp Minh Hàm, và từ đầu đã biết kiểu người như anh sẽ bị kiểu người như thế nào thu hút.

Cậu không phải là Sở Phàn ngây thơ không hiểu chuyện gì, cậu tuy thỉnh thoảng vì tùy hứng mà làm bậy tỏ vẻ trẻ con, nhưng trong xương cốt vẫn là một người trưởng thành lý trí.

Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, cậu quá rõ loại mệt mỏi và chán ghét của Nhϊếp Minh Hàm đối với một số người và việc xung quanh.

Nhϊếp Minh Hàm sẽ bị Sở Phàn giả vờ đơn thuần vô hại thu hút, thật ra cũng giống như cậu bị Nhϊếp Minh Hàm thu hút bởi vẻ ngoài từng trải mà vẫn giữ được sự dịu dàng thuần thiện trong tâm hồn.

Trong bóng tối, Sở Phàn không cần phải ngụy trang nữa, nhìn chằm chằm vào hình dáng mơ hồ của người kia, cười đầy thâm trầm và cưng chiều.

“Em sẽ luôn tin anh.”

Nhϊếp Minh Hàm nghe chàng trai trả lời nghiêm túc và dịu dàng, cảm giác tim mình lại nhảy lên một nhịp.

“Ngủ ngon, anh Minh Hàm.” Anh nghe thấy chàng trai nói với mình.

Nhϊếp Minh Hàm nói: “Ngủ ngon, Tiểu Phàn.”

Sở Phàn nghe Nhϊếp Minh Hàm, người thường ngày cao lãnh uy nghiêm trước mặt người ngoài, dùng giọng điệu ôn nhu sủng nịch như vậy nói "Ngủ ngon", thầm tặc lưỡi.

Thực sự có chút ghen tị với con người mà cậu đang đóng giả.

Nhưng cậu sớm muộn gì cũng sẽ khiến Nhϊếp Minh Hàm yêu con người thật của mình.

Sở Phàn hiểu rất rõ trong lòng, cái "nhân thiết" Sở Phàn mà cậu tạo ra ban đầu cho Nhϊếp Minh Hàm, tuy rằng cũng phù hợp với tiêu chuẩn bạn đời trong lòng Nhϊếp Minh Hàm, nhưng con người thật của cậu mới là người phù hợp với Nhϊếp Minh Hàm nhất.

Chỉ có sự nồng nhiệt và giảo hoạt của cậu mới có thể thực sự giúp người lãnh đạm quái gở, chậm chạp như Nhϊếp Minh Hàm mở lòng, thắp lên ngọn lửa lãng mạn và tình cảm mãnh liệt bị phong ấn trong xương tủy anh.

Thậm chí, kéo Nhϊếp Minh Hàm ra khỏi thế giới khép kín mà anh vốn thuộc về.

Sở Phàn nheo mắt, xem ra, cũng nên để đuôi cáo của mình lộ ra một chút.

Đêm khuya, sau khi mắt Sở Phàn dần thích nghi với bóng tối xung quanh, cậu chậm rãi ngồi dậy.

Ánh trăng bạc chiếu qua tấm rèm nửa che khuất, len lỏi vào phòng, lờ mờ nhìn thấy mọi vật xung quanh.

Cậu cụp mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nhϊếp Minh Hàm dần hiện rõ dưới ánh trăng, vươn tay, chậm rãi hướng về phía chiếc gối ngăn cách giữa hai người.

Khi Sở Phàn lấy chiếc gối ra, 0430 lập tức lên tiếng, "Nhắc nhở hữu nghị, đối tượng được công lược vẫn chưa đạt đến trạng thái ngủ sâu."

Sở Phàn trả lời: "Tôi biết."

Vừa rồi khi cậu ngồi dậy, cậu đã cảm nhận được hô hấp của người kia khựng lại.