Công Lược Tra Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 14: Đáng thương

"Cậu ấy nhỏ hơn tôi vài tuổi, tính cách..." Nhϊếp Minh Hàm nhớ lại vẻ mặt đáng thương mà chàng trai nhìn anh, hàng mày anh tuấn lộ ra vài phần dịu dàng: "Rất ngoan ngoãn, khiến người ta thương xót."

Sở Phàn nhìn đến đây thì không nhịn được cong môi cười, trong mắt tràn đầy hài hước và tinh ranh.

0430: ......

Bạch nguyệt quang à, anh tỉnh táo lại đi!

"Ồ? Khiến người ta thương xót?" Đường Phương nhìn vẻ mặt của Nhϊếp Minh Hàm, cười nhại lại một lần.

Nhϊếp Minh Hàm da mặt mỏng, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng vành tai nhất thời bị trêu chọc đến hơi ửng đỏ.

Anh ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề, nghiêm mặt nói: "Không còn sớm nữa, cậu nên về rồi. Người nhà còn đang chờ cậu về."

Vợ của Đường Phương đang mang thai, gần đây anh cũng đặc biệt quan tâm đến gia đình, nghe vậy thì nâng cổ tay xem đồng hồ, quả nhiên sắc mặt thay đổi: "Đã giờ này rồi sao?"

Vì quá ngạc nhiên về chuyện của Nhϊếp Minh Hàm mà anh suýt chút nữa đã quên mất thời gian.

Đường Phương cũng không nhiều lời nữa, lập tức xoay người đi về phía bãi đậu xe, nhớ ra điều gì đó lại nói vọng lại: "Tổng giám đốc Nhϊếp, tối về tôi sẽ soạn cho anh một cuốn "Cẩm nang tình yêu", hồi đó dùng để cưa vợ tôi, đảm bảo hữu dụng, nhớ kiểm tra hòm thư đấy nhé!"

Tai Nhϊếp Minh Hàm càng đỏ hơn, nhưng không mở miệng từ chối.

Anh nhìn bóng lưng Đường Phương rời đi.

Thật ra, tuy anh tỏ ra không để tâm, mọi chuyện tùy duyên, nhưng trong lòng anh cũng ngưỡng mộ kiểu hạnh phúc tìm được người tâm đầu ý hợp cùng nhau sinh sống như Đường Phương.

Nhϊếp Minh Hàm ngồi vào xe, một tay nới lỏng cà vạt, thư giãn hơn một chút, rồi lấy điện thoại ra nhìn xuống.

Anh đương nhiên là lo lắng bỏ lỡ tin nhắn nào đó, nhưng rõ ràng là không có gì.

0430 nói với Sở Phàn: "Nhϊếp Minh Hàm cuối cùng cũng rảnh rồi, cậu không tìm anh ấy nói chuyện sao?"

Sở Phàn cong môi cười nói: "Tuy rất muốn, nhưng thân là một Omega, vẫn nên rụt rè chờ Alpha chủ động thì tốt hơn."

0430: ...... Nhất thời không nói nên lời.

Nhϊếp Minh Hàm biết chàng trai rụt rè hiểu chuyện, có thể sẽ ngại ngùng, hoặc sợ làm phiền mình, không thấy tin nhắn của chàng trai cũng không ngạc nhiên hay thất vọng.

Anh nhớ lại vẻ mặt rạng rỡ của chàng trai khi nhìn anh trong phòng bệnh, trong mắt không khỏi xuất hiện một tia dịu dàng.

Không biết người đó bây giờ thế nào rồi?

Nhϊếp Minh Hàm nhấp vào dãy số "Tiểu Phàn" trong danh bạ, tiện tay mở khung soạn tin nhắn, định nhắn tin hỏi thăm, nhưng nhớ ra điều gì đó lại do dự rồi cất điện thoại vào.

"Alpha của cậu cũng không giống như muốn chủ động cho lắm?" 0430 nói móc.

Bị ký chủ cầm thú này kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá nhiều lần, nó có chút hả hê muốn nhìn thấy ký chủ luôn thuận lợi này gặp khó khăn.

Sở Phàn lại cười: "Không, anh ấy chỉ là muốn chủ động hơn một chút thôi."

"???"

Sở Phàn đoán không sai.

Sự do dự của Nhϊếp Minh Hàm trong khoảnh khắc đó hoàn toàn là do nhớ lại lời Đường Phương nói.

Trước đây anh không tin chuyện nhất kiến chung tình sẽ xảy ra với mình, loại tình cảm đó trong mắt anh quá hời hợt.

Hơn nữa anh luôn tập trung vào công việc, dành quá ít tâm tư cho chuyện tình cảm cá nhân, rất thiếu lãng mạn.

Nhưng qua lời nhắc nhở của Đường Phương, Nhϊếp Minh Hàm đã nhận ra, có lẽ anh thật sự có chút rung động với chàng trai.

Nếu đã như vậy, tại sao không thử xem sao?

Ở độ tuổi bị thúc giục chuyện cưới xin này, anh nghĩ tình cảm vốn dĩ không thể giống như thời học sinh, nhất định phải chờ đợi sự mập mờ và hòa hợp lâu dài mới xác định, khó khăn lắm mới gặp được người hợp ý như vậy, chi bằng cứ thử xem.

Nếu anh ở bên chàng trai, hẳn là cũng có thể giúp đỡ cậu ấy với một tư cách tốt hơn, kéo cậu ấy ra khỏi vũng lầy.

Nhϊếp Minh Hàm đã có quyết định trong lòng, khi nhắn tin thì tự nhiên không thể tùy ý như vậy, ngược lại có chút áp lực.

Anh biết rõ mình kém cỏi trong chuyện yêu đương, hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc theo đuổi người khác.

Nhớ đến cuốn cẩm nang tình yêu mà Đường Phương nói, Nhϊếp Minh Hàm quyết định để cẩn thận vẫn nên từ từ, ít nhất là xem qua những lời khuyên đó rồi mới nhắn tin cho chàng trai.

Đường Phương đặc biệt tích cực trong việc se duyên cho Nhϊếp Minh Hàm. Anh biết rõ dạy người như Nhϊếp Minh Hàm yêu đương chính là phải giống như giáo viên thực tập lần đầu dạy anh học tập, phải soạn thảo tài liệu tỉ mỉ mới chuẩn bị gửi đi.

Nhϊếp Minh Hàm về nhà đợi một lát vẫn chưa nhận được tài liệu của Đường Phương thì đi tắm trước.

"Đã phát hiện Đường Phương gửi tài liệu." 0430 trước đó đã nghe theo lời Sở Phàn, khi phát hiện tài liệu được gửi đến thì lập tức thông báo cho Sở Phàn.

"Thật không ngờ người cao ngạo như Nhϊếp Minh Hàm mà khi để ý đến ai đó lại chủ động tấn công như vậy?" 0430 kinh ngạc cảm thán.

Sở Phàn cười nói: "Đối xử với người mình thích và những người khác đương nhiên không thể giống nhau. Được rồi, chuyển tài liệu cho tôi xem."

0430 nhanh chóng chuyển tập tài liệu đến cho Sở Phàn.

Sở Phàn đánh giá qua một lượt cuốn cẩm nang tình yêu, bình luận: "Tổng thể cũng được, có thể chấm 80 điểm."

0430 nhìn đống tài liệu hoa hòe đầy đủ mọi thứ, nghi ngờ nói: "Vậy mà chỉ có 80 điểm?"

"Về mặt kiến thức thì đầy đủ, nhưng thiếu tính thực tiễn." Sở Phàn nói.

"Chẳng lẽ cậu nghĩ ra được cách tốt hơn?" 0430 tỏ vẻ hơi nghi ngờ.

Dù Sở Phàn thông minh đến đâu, một người sao có thể so được với kinh nghiệm được đúc kết từ rất nhiều người đi trước?

Sở Phàn cười: "Tôi chưa chắc đã nghĩ ra được cách tốt hơn, nhưng thân là người trong cuộc, đương nhiên tôi biết cách theo đuổi nào của đối phương mới đạt điểm tối đa, mới hợp khẩu vị của tôi nhất."

0430: "..." Được rồi, suýt chút nữa quên mất tên này là cầm thú.

Sở Phàn nhìn đống tài liệu, sờ cằm rồi hỏi: "0430, tôi dùng điểm hảo cảm của Thiệu Tử Dương chắc có thể đổi được một vài chức năng đặc biệt chứ?"

0430 nói: "Nếu không bị phát hiện thì thường là được, cậu muốn làm gì?"

Sở Phàn nheo mắt, cong môi: "Tôi muốn sửa lại những cuốn cẩm nang này, tự mình dạy bảo anh ấy cách theo đuổi tôi."