Nhϊếp Minh Hàm vì buổi chiều còn có hẹn, đành phải nói vài câu đơn giản với Sở Phàn rồi tạm biệt cậu.
Trước khi đi, anh trao đổi phương thức liên lạc với Sở Phàn.
"Nếu cậu cần giúp đỡ, có thể tìm tôi." Nhϊếp Minh Hàm dặn dò.
Tình cảnh của chàng trai khiến anh thật sự không thể bỏ mặc, dù không biết cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh luôn có thể giúp được chút gì đó.
"Vâng." Sở Phàn gật đầu, ngoan ngoãn cười nói: "Anh đi đường cẩn thận."
Sở Phàn nhìn Nhϊếp Minh Hàm rời đi, trên mặt vẫn nở nụ cười, trong ánh mắt lại có thêm vài phần mạnh mẽ, thâm trầm.
Cậu nheo mắt, xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, nhìn danh bạ đã có thêm một dãy số.
Việc cậu chọn chinh phục Nhϊếp Minh Hàm là điều cậu đã quyết định từ đầu, đây cũng là kế hoạch tạm thời, nhưng sau khi tiếp xúc với người kia, cậu phát hiện cậu thật sự, rất muốn có được người này.
0430 nhìn tất cả, hoàn toàn không nghi ngờ việc ký chủ sẽ nắm giữ được Thiệu Tử Dương, bạch nguyệt quang trong tương lai.
Rốt cuộc chỉ trong một thời gian ngắn, Sở Phàn đã khiến Nhϊếp Minh Hàm hoàn toàn để tâm.
Thật đáng tiếc là chỉ có giá trị hảo cảm của nhân vật bị chinh phục Thiệu Tử Dương mới có thể sử dụng, nếu không, với độ hảo cảm đang tăng vọt của Nhϊếp Minh Hàm hiện tại, cũng đủ để Sở Phàn đổi rất nhiều vật phẩm trong cửa hàng hệ thống.
Đang suy nghĩ, 0430 đột nhiên cảm nhận được điều gì đó.
"Giá trị hảo cảm của Thiệu Tử Dương tăng thêm 20!" 0430 kinh hỉ nói: "Không ngờ Từ Tuấn lại hành động nhanh như vậy?"
Sở Phàn cười nhạo: "Tên Từ Tuấn đó tuy không phải người tốt, nhưng chỉ cần liên quan đến lợi ích cá nhân thì hiệu suất làm việc vẫn rất cao, đúng là một chân chạy việc khá tốt."
0430 lúc này hoàn toàn tâm phục khẩu phục ký chủ.
Thật là vừa yêu đương vừa ngược cặn bã không sai chút nào!
Buổi chiều, Sở Phàn lại nhờ 0430 mở góc nhìn của Thượng Đế để xem Nhϊếp Minh Hàm.
Nhϊếp Minh Hàm đã thay trang phục chỉnh tề, đang trao đổi gì đó với Trần tổng.
Nhϊếp Minh Hàm mặc một bộ vest thẳng, tập trung vào công việc trông càng thêm anh tuấn, ưu nhã, lạnh lùng, giỏi giang, toàn thân đều toát ra sức hút của người đàn ông trưởng thành.
Lão tổng của Lĩnh Đức tên là Trần Lân Đức, lớn tuổi, là người cổ hủ, cho dù danh tiếng của Nhϊếp Minh Hàm bên ngoài rất tốt, nhưng đối với những người trẻ tuổi như Nhϊếp Minh Hàm thì ông ta vẫn chưa đủ tin tưởng.
Ban đầu ông ta còn hơi khó chịu vì chuyện buổi sáng, nhưng Nhϊếp Minh Hàm hiểu rõ tính cách người này, sau khi đối diện với ông ta thì chân thành xin lỗi vì buổi sáng không thể tự mình đến và bày tỏ sự coi trọng với lần hợp tác này, người nọ liền thay đổi thái độ, sắc mặt hòa hoãn hơn không ít.
Ông ta không ngờ Nhϊếp Minh Hàm tuy cao ngạo, nhưng trong công việc lại không hề cố chấp, khiêm tốn lễ độ, so sánh lại, chính mình ngược lại có chút quá mức khách sáo.
Mà năng lực làm việc của Nhϊếp Minh Hàm càng không có gì để chê trách, sau vài câu trao đổi ngắn gọn với Trần Lân Đức, sự ngưỡng mộ trong mắt ông ta đã không cần phải nói, cuộc trao đổi sau đó diễn ra rất vui vẻ.
Trước khi ra về, Trần Lân Đức thậm chí còn vui vẻ bày tỏ muốn giới thiệu cô con gái Omega nhỏ tuổi của một người bạn cho Nhϊếp Minh Hàm.
Nhϊếp Minh Hàm khựng lại, như nhớ ra điều gì đó, uyển chuyển từ chối.
Trần Lân Đức cũng không để bụng, chỉ hơi ngạc nhiên: "Sao vậy? Tôi nghe nói Nhϊếp tổng vẫn luôn độc thân mà? Bây giờ là đã tìm được bạn rồi sao?"
Nhϊếp Minh Hàm nói: "Đúng là đã gặp được người hợp ý, nhưng vẫn chưa ở bên nhau."
Trần Lân Đức cười ha hả: "Nhϊếp tổng trẻ tuổi tài cao, ở bên nhau chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Tôi ở đây chờ tin tốt của Nhϊếp tổng."
Sau khi tiễn Trần Lân Đức đi, Đường Phương cuối cùng cũng không thể giữ được vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng vui vẻ, nhỏ giọng trêu chọc: "Minh Hàm, không ngờ đấy? Thế nào lại có Omega vừa ý mà không nói một tiếng, chúng tôi có thể bày mưu tính kế cho cậu đấy?"
Nhϊếp Minh Hàm đã quen với việc bị người này thúc giục chuyện hôn nhân, anh nói: "Vừa rồi chỉ là nói vậy với Trần tổng thôi, không cần để trong lòng."
"Trước kia người khác giới thiệu đối tượng cho cậu, cũng đâu thấy cậu từ chối dứt khoát như vậy?" Đường Phương nhớ lại cuộc điện thoại buổi sáng, cười trêu ghẹo: "Là do cậu "bạn" Omega mà cậu đến thăm sáng nay sao?"
"Tôi và cậu ấy mới quen nhau hai ngày." Nhϊếp Minh Hàm nói.
"Hai ngày thì sao chứ? Thích một người, đôi khi chỉ cần một ánh nhìn thôi. Tôi và vợ tôi chính là nhất kiến chung tình đấy."
Đường Phương vừa nói, vừa cười đánh giá Nhϊếp Minh Hàm: "Nói mới nhớ, tôi thật sự tò mò không biết Omega đó là người thế nào mà có thể khiến Nhϊếp tổng của chúng ta, người vốn một lòng với sự nghiệp, độc thân bao năm nay mới quen hai ngày đã khẩn trương như vậy? Đến cuộc hẹn quan trọng cũng suýt chút nữa bỏ lỡ?"
Nhϊếp Minh Hàm bị Đường Phương nói vậy mới nhận ra mình thật sự hiếm khi xúc động như thế.
Anh luôn trầm ổn lý trí, chưa bao giờ hành động theo cảm tính trong chuyện quan trọng, nhưng lần này anh lại vì chàng trai mà suýt chút nữa lỡ mất việc hợp tác với Trần tổng.
"Omega đó bị bệnh gì?" Đường Phương hỏi.
"Cậu ấy không tiện nói, tôi cũng không hỏi nhiều." Nhϊếp Minh Hàm đáp, bệnh ở khoa Omega luôn tương đối riêng tư đối với Omega. "Nhưng mà cậu ấy đã ổn rồi."
"Vậy thì tốt, Omega đó bao nhiêu tuổi rồi? Tính cách thế nào?..." Đường Phương hỏi dồn.