Công Lược Tra Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 9: Rung động

Mấy cô y tá nghĩ Thiệu Tử Dương cũng sẽ không đến đây, hai người chắc chắn sẽ không gặp nhau nên gật đầu.

Nhìn bóng lưng Nhϊếp Minh Hàm rời đi, mấy cô y tá lại có chút cảm khái.

Nhϊếp Minh Hàm tuy rất có đầu óc kinh doanh, nhưng không biết có phải vì quá chuyên tâm vào công việc hay không mà lại rất chậm chạp trong chuyện tình cảm cá nhân.

Cho dù Thiệu Tử Dương cố ý che giấu, nhưng hắn tìm rất nhiều tình nhân trên mạng giống Nhϊếp Minh Hàm, tin đồn yêu thầm Nhϊếp Minh Hàm từ lâu đã lan truyền trong giới tư nhân, nhưng Nhϊếp Minh Hàm hoàn toàn không nhận ra.

Mà Sở Phàn chỉ là có khuôn mặt bên nghiêng hơi giống Nhϊếp Minh Hàm, có lẽ được coi là người giống Nhϊếp Minh Hàm nhất trong số những người thế thân mà Thiệu Tử Dương đã chọn, có lẽ đợi đến khi Sở Phàn kết hôn với Thiệu Tử Dương, Nhϊếp Minh Hàm cũng không nhận ra được người đó là thế thân của mình.

"Thấy Nhϊếp tổng lo lắng cho người tên Sở Phàn như vậy, liệu anh ấy có hứng thú với cậu ấy không?" Một cô y tá không nhịn được nói.

Nhưng lời này nhanh chóng bị các y tá khác phủ nhận: "Sở Phàn tuy rằng đẹp trai, nhưng người đẹp cũng nhiều mà. Nhϊếp tổng ưu tú như vậy, vẫn luôn độc thân nhiều năm, chắc chắn là có tiêu chuẩn cao, sao có thể chứ?"

Nhϊếp Minh Hàm đến bên ngoài phòng bệnh, đưa tay định gõ cửa, bàn tay thon dài đẹp đẽ vừa chạm vào cánh cửa thì khựng lại.

Vừa rồi anh chỉ một lòng lo lắng cho sự an nguy của chàng trai, trong đầu chỉ nghĩ đến việc hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với chàng trai, suýt chút nữa quên mất anh và chàng trai kia chỉ là người xa lạ, mới gặp nhau một lần, thậm chí còn chưa biết tên đối phương.

Mình đột nhiên xông vào truy hỏi như vậy, liệu có hơi đường đột không?

Nhϊếp Minh Hàm vốn có tính cách khá khép kín, nghĩ vậy lập tức bắt đầu do dự có nên vào hay không.

Đang đứng bất động ngoài cửa, anh nghe thấy bên trong có tiếng động, hình như là chàng trai muốn làm gì đó mà bất cẩn làm ảnh hưởng đến chỗ phẫu thuật, khẽ "Tê" một tiếng.

Lúc này Nhϊếp Minh Hàm không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng đẩy cửa bước vào.

Chỉ thấy chàng trai mặc bộ đồ bệnh nhân, tái nhợt yếu ớt đang chống tay xuống giường định xuống, có lẽ do một đêm vất vả, chỗ phẫu thuật của cậu bị ảnh hưởng khá nghiêm trọng, ngay cả cử động cũng có chút khó khăn.

Chàng trai nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại, khi nhìn thấy Nhϊếp Minh Hàm ở cửa, đôi mắt đen láy u buồn lập tức bừng sáng, kinh hỉ kêu lên: "Anh, là anh sao?"

Tiếng gọi khàn khàn mệt mỏi nhưng đầy kinh hỉ của chàng trai khiến tim Nhϊếp Minh Hàm rung động.

Anh nhìn chàng trai yếu ớt thấy mình thì hai mắt sáng lên, đột nhiên nảy sinh một loại xúc động muốn bảo vệ người khác.

Nhϊếp Minh Hàm cuối cùng không để ý đến những thứ khác, theo bản năng bước tới đỡ cậu.

Nhìn đôi môi hơi khô của chàng trai, anh liếc nhìn lên bàn bên cạnh, biết chàng trai vừa rồi hẳn là muốn rót nước uống.

Nhϊếp Minh Hàm đỡ chàng trai trở lại giường, điều chỉnh gối dựa đến góc thoải mái nhất cho cậu dựa vào. Sau đó anh rót cho cậu một cốc nước, cẩn thận chạm vào thử độ ấm của nước rồi mới đưa cho chàng trai.

Sở Phàn vừa mới phải ứng phó với Từ Tuấn một hồi, đang có chút khô miệng, nhận lấy nước, uống cạn nửa ly, mới nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

"Đừng khách sáo." Nhϊếp Minh Hàm thấy môi cậu hơi khô, không khỏi nhẹ giọng hơn: "Sao không gọi y tá đến giúp?"

"Tôi, tôi đã làm phiền họ rất nhiều rồi." Sở Phàn cúi đầu.