"Ừ?" Không giống lần trước ở nhà Sở Phàn khi kiêu ngạo hống hách, lần này Từ Tuấn hơi kiên nhẫn hơn một chút, nhìn về phía cậu.
Sở Phàn giả vờ rất ngượng ngùng, nói: "Tôi, tôi có thể biết sở thích của Thiệu tổng không? Dù sao sau này chúng tôi sẽ kết hôn..."
Vẻ mặt Từ Tuấn càng thêm hòa hoãn, trong mắt lộ ra chút tinh quang.
Xem ra, Sở Phàn này cũng rất biết cách, không chừng sau này thậm chí có thể lay chuyển vị trí của Nhϊếp Minh Hàm trong lòng Thiệu Tử Dương.
Tiếp theo, Từ Tuấn kiên nhẫn chia sẻ với Sở Phàn các loại sở thích của Thiệu Tử Dương, đều là những điều anh ta để ý khi đi theo Thiệu Tử Dương, chi tiết hơn nhiều so với thông tin Sở Phàn có thể lấy được từ hệ thống.
Sở Phàn một bên tỏ vẻ nghiêm túc như muốn ghi chép lại tất cả, một bên tùy ý nghe và nói chuyện với 0430, cười nhạo: "Ồ. Thì ra tên cặn bã kia sợ bóng tối, ghét sâu bọ, còn không thích ăn cay?"
0430: "..." Đột nhiên có chút muốn thắp nến cho tra công là chuyện gì?
Mà Từ Tuấn đương nhiên không cảm nhận được suy nghĩ thật sự của Sở Phàn, giới thiệu rất nghiêm túc, thậm chí còn ân cần nói với Sở Phàn rằng sau này sẽ giúp cậu hỏi thêm Thiệu Tử Dương.
0430 đến lúc này mới hiểu ra, Sở Phàn sắp lợi dụng Từ Tuấn để từ xa lấy thêm một đợt giá trị hảo cảm.
Nhìn Sở Phàn vẻ ngoài nghiêm túc nhưng bên trong không hề để tâm, cuối cùng với Từ Tuấn bị Sở Phàn lừa gạt đến mức thái độ thay đổi 180 độ, hận không thể đi theo làm tùy tùng, 0430 không khỏi vui mừng.
Dưới tác dụng thôi miên của 0430, Nhϊếp Minh Hàm vậy mà ngủ đến gần trưa mới dậy.
Anh nghỉ ngơi một đêm ngon giấc, mệt mỏi tích tụ gần đây tan biến không ít, tỉnh táo ngồi dậy, nhưng khi nhìn thấy thời gian trên đồng hồ đầu giường thì ngây người.
Tối qua anh vốn cho rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng không ngờ không chỉ ngủ một giấc ngon lành mà còn ngủ đến giờ này, điều mà trước đây hoàn toàn không thể xảy ra.
Ngay cả khi trước đó lo lắng đánh thức chàng trai bên cạnh mà tắt đồng hồ báo thức, đồng hồ sinh học luôn nghiêm cẩn tự giác của Nhϊếp Minh Hàm cũng không thể để anh ngủ muộn như vậy.
Đúng rồi, chàng trai kia...
Nhϊếp Minh Hàm nghĩ đến người đó, lập tức nghiêng đầu nhìn sang, bên giường đã trống không, ngay cả chiếc gối kê giữa hai người cũng đã được đặt lại chỗ cũ.
Nhϊếp Minh Hàm có chút hoảng hốt, nhất thời có chút không phân biệt được đêm qua là hiện thực hay chỉ là một giấc mơ đẹp, cho đến khi anh xuống giường, đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy trên bàn trà có một tờ giấy ghi chú.
Cũng chỉ có nguyên thân của Sở Phàn, người cả ngày vừa học vừa làm, đến ứng dụng mạng xã hội cơ bản trong điện thoại cũng đầy, hoàn toàn tách biệt với thời đại, sinh viên nghèo khó mới không nhận ra anh.
Mấy cô y tá đã nhận ra Nhϊếp Minh Hàm từ khi anh bước vào, thấy anh đến khu Omega đã rất kinh ngạc, nghe anh hỏi về bệnh nhân ở phòng đó thì càng kinh ngạc hơn.
Nếu Nhϊếp Minh Hàm chỉ quan tâm đến vị hôn phu tương lai của bạn tốt thì cũng không có gì.
Nhưng Thiệu Tử Dương trước đó để tránh Nhϊếp Minh Hàm biết chuyện hắn ép buộc người khác thay đổi giới tính và chuyện kết hôn theo hợp đồng sẽ có ấn tượng không tốt với hắn, thậm chí sẽ ngăn cản hắn, chuyện này vẫn luôn giấu Nhϊếp Minh Hàm.
Nhϊếp Minh Hàm đột nhiên hỏi đến, chẳng lẽ là đã biết chuyện?
"Đúng là có một chàng trai mà Nhϊếp tổng nói ở phòng bệnh đó, vốn dĩ đã sắp xuất viện, nhưng tối hôm qua hình như bất cẩn bị ngã nên tạm thời phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian." Một cô y tá trả lời, dò hỏi: "Sao Nhϊếp tổng đột nhiên lại hỏi về cậu ấy?"
Nhϊếp Minh Hàm biết chàng trai đã trở lại bệnh viện an toàn và được bệnh viện che giấu, lúc này mới yên tâm hơn một chút, nhưng nhìn biểu cảm kỳ lạ của mấy cô y tá, anh đã nhận ra điều gì đó, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Nếu chàng trai đã sắp xuất viện, tại sao còn phải dùng cách nguy hiểm như vậy để trốn đi, cuối cùng sau một đêm vất vả vẫn chọn quay trở lại. Chẳng lẽ cậu ấy đang mắc kẹt trong hoàn cảnh khó khăn, bị ai đó uy hϊếp, khống chế?
Nhϊếp Minh Hàm nghiêm mặt nói: "Cậu ấy là bạn của tôi. Các cô có biết cậu ấy bị bệnh gì, ai đưa cậu ấy đến điều trị không?"
Mấy cô y tá khó xử nói: "Xin lỗi, Nhϊếp tổng, chuyện này chúng tôi không thể nói."
Nhϊếp Minh Hàm nghĩ đến tính nghiêm trọng của vấn đề, không khỏi nghiêm túc hơn vài phần: "Nếu cậu ấy đang trong tình cảnh nguy hiểm, hy vọng các cô có thể nói thật cho tôi biết. Tôi sẽ đảm bảo các cô không bị ảnh hưởng gì."
Mấy cô y tá do dự, cuối cùng vẫn không dám mở miệng: "Thật sự xin lỗi, Nhϊếp tổng, chúng tôi thật sự không thể nói, mong ngài thông cảm."
Bọn họ cũng không muốn làm nam thần không vui, hơn nữa nói ra thì có lẽ Nhϊếp Minh Hàm thật sự có thể chế trụ Thiệu Tử Dương. Nhưng cái gọi là thà đắc tội quân tử chứ không đắc tội tiểu nhân, bọn họ thật sự không dám chọc vào loại người như Thiệu Tử Dương, cũng không dám đánh cược.
Điều họ có thể làm nhiều nhất là tận chức tận trách, quan tâm một chút đến chàng trai đáng thương kia từ góc độ nhân viên y tế.
Nhϊếp Minh Hàm thấy bọn họ như vậy thì biết người khống chế Sở Phàn chắc chắn là nhân vật phi thường lợi hại, cuối cùng cũng không muốn làm khó mấy cô y tá nữa.
Nhϊếp Minh Hàm gần như không thể nghe thấy tiếng thở dài. "Vậy bây giờ tôi có thể đến thăm cậu ấy không?"