Nhϊếp Minh Hàm nhìn chàng trai hiểu chuyện khiến người đau lòng trước mắt, an ủi: "Đừng nghĩ vậy, không có gì đâu."
"Sao anh lại đến đây?" Sở Phàn hỏi.
Nhϊếp Minh Hàm nghiêm mặt nói: "Cậu là một Omega, lại đang bệnh, nửa đêm chạy về, quá nguy hiểm."
Sở Phàn áy náy nói: "Thật xin lỗi, không từ mà biệt khiến anh lo lắng, còn đặc biệt chạy đến đây một chuyến."
"Sao lại khách sáo như vậy?" Nhϊếp Minh Hàm có chút bất đắc dĩ, "Đêm qua cậu hoàn toàn có thể đánh thức tôi. Lần sau đừng vì sợ làm phiền người khác mà không màng đến an nguy của mình như vậy, biết chưa?"
Sở Phàn nhìn chằm chằm Nhϊếp Minh Hàm đang ân cần dặn dò mình, nhìn rất lâu, nhẹ giọng nói: "Anh, anh thật sự là người tốt nhất mà tôi từng gặp."
Nhϊếp Minh Hàm nhìn thẳng vào mắt chàng trai, tim đập nhanh hơn.
Anh ho nhẹ một tiếng, dời mắt đi, nói: "Tôi chỉ làm những gì một Alpha nên làm."
"Tôi nói thật." Sở Phàn trịnh trọng nói.
Nhϊếp Minh Hàm nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Sở Phàn thì ngẩn người.
Sở Phàn nắm chặt chiếc cốc nước ấm trong tay, cúi đầu: "Trước đây, không có ai quan tâm tôi. Mẹ tôi mất sớm, cha tôi cưới một người mẹ kế, mẹ kế rất ghét tôi, sau này cha tôi cũng không quan tâm tôi nữa. Vì tính cách tôi rất hướng nội, ở trường mọi người cũng không thích tôi lắm. Chỉ có anh, tuy chỉ gặp một lần, nhưng lại đối tốt với tôi như vậy, còn lo lắng cho tôi."
Nhϊếp Minh Hàm nhìn chàng trai như vậy, nhớ lại dáng vẻ cậu cuộn tròn bên cạnh anh tối qua, lông mày trong lúc ngủ cũng bất an nhíu lại, trong mắt anh càng thêm xót xa.
Anh không ngờ hoàn cảnh của chàng trai lại đáng thương hơn anh tưởng tượng.
0430 nhìn Nhϊếp Minh Hàm xót thương Sở Phàn, nhớ lại Sở Phàn ở thế giới thực, quả thật cũng có tuổi thơ bất hạnh, có điểm tương tự, nhưng mà...
Vị ký chủ này khi còn nhỏ đã dùng dao gọt hoa quả chĩa vào mặt người mẹ kế ăn mặc lòe loẹt chua ngoa khiến người phụ nữ đó sợ đến nỗi sau này đừng nói là gây khó dễ cho cậu, thậm chí một giây cũng không dám ở cùng cậu...
Còn chuyện đi học bị người ta hắt hủi, càng là bởi vì Sở Phàn từ trước đến nay theo nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta gấp mười lần trả lại, hoàn toàn không ai dám chọc...
0430 tỏ vẻ nó càng đau lòng cho Nhϊếp Minh Hàm, người sau này sẽ bị ký chủ ăn sạch đến xương cốt cũng không còn.
Sở Phàn khẽ cong khóe môi, rồi ngẩng đầu lên, liếc nhìn Nhϊếp Minh Hàm, nói: "Tôi vốn cho rằng sau này sẽ không gặp lại anh nữa. Anh có thể đến thăm tôi, tôi thật sự rất vui."
Nhϊếp Minh Hàm nhìn Sở Phàn, chính anh cũng không nhận ra ánh mắt mình đã mang theo chút cưng chiều, hoàn toàn không phải thái độ nên có với một người xa lạ.
Anh ôn tồn nói: "Nếu cậu muốn, tôi sau này sẽ thường đến thăm cậu."