Mèo Vì Anh Mà Rầu Thúi Ruột

CHƯƠNG 42: SẾP DIỆP TIẾT KIỆM

Cha mẹ nói đây là tiền tiêu vặt của Tô Lâm Thanh nên Diệp Hiệt chuyển cho cậu.

Anh tốn tiền nuôi mèo nhưng tự thân mèo chẳng mấy khi tiêu tiền. Cất tiền trong thẻ mèo, lúc cần tiêu thì hỏi sẽ giúp hạn chế thói chi tiêu bốc đồng. Anh cũng nhắc cậu là mình vừa mua lại một nền tảng phát trực tiếp nên tạm thời hơi thiếu tiền, nhớ kiềm chế chút, đừng gây trò tốn kém nữa.

Mới đầu Tô Lâm Thanh bực hết cả mèo. Kiềm chế cái gì? Tui phóng túng chỗ nào anh nói thẳng ra coi? Tự anh phá của sao lại đổ lỗi cho tui?

Cào hỏng bộ đồ thường ngày giá mấy nghìn tệ của Diệp Hiệt xong Tô Lâm Thanh mới bình tĩnh lại, lên cầu cứu dân mạng.

"Lạy ông đi qua lạy bà đi lại*! Cứu bé pha này với! Tui vừa đẻ ra một giả thiết, mọi người giúp tui giải quyết vấn đề logic trong đây với ạ!"

Tô Lâm Thanh thay đổi chuyện của Diệp Hiệt một chút, nói với dân mạng là mỗi tháng anh chỉ có mười mấy vạn để chi tiêu, thậm chí còn gọi điện xin cha mẹ một triệu để nuôi mèo. Tình huống này có thực tế không, liệu khí thế sếp tổng có bị phèn đi không?

Dân mạng làm Tô Lâm Thanh ngớ người.

"Mỗi tháng mười mấy vạn tiền tiêu vặt? Sao bủn xỉn quá vậy? Hỏi bạn bè trên diễn đàn thử đi, mười mấy vạn một tháng chỉ có nước cạp đất mà ăn. Chả mua nổi mô hình phiên bản giới hạn nữa!”

"Cảm ơn đã hỏi, tôi không phải sếp lớn, tôi sống ở đô thị loại một, lương hàng năm ba triệu, túi xách quần áo mỹ phẩm của vợ, học phí của con, bảo hiểm thương mại, tiền tiết kiệm cho trường hợp khẩn cấp, mỗi năm tôi muốn đổi xe đều phải đắn đo rất nhiều. Sếp tổng phải giàu hơn tôi nhiều đúng không? Có mỗi mười mấy vạn thì sống sao nổi?”

"Ủa sếp lớn phải có ít nhất mấy trăm triệu trong tài khoản tiết kiệm chứ nhỉ? Thế mà số dư chỉ có mười triệu thôi á. Chọn bừa hộ di dời nào đó cũng có ngần ấy tiền rồi. Giả thiết của bạn ổn không vậy?"

"Sếp lớn nhà bạn là hoàng đế dùng cuốc vàng xới đất hả* (cười ẹ). Mỗi khoản nợ 50 triệu mà hắn phải giật gấu vá vai, lại còn phải bán tháo nhà, xe nữa.”

“Phải bán tài sản cố định để gom góp 50 triệu. Sếp lớn chỉ có mười mấy vạn để tiêu mỗi tháng, phá sản đến nơi rồi hả?”

"Sếp trong giả thiết của bạn có phải quản đốc nhà máy địa phương không? Nếu là nhà phát triển bất động sản ở đô thị loại hai nào đó thì vẫn ổn đấy..."

Tô Lâm Thanh vuốt chuột, sắc mặt biến hóa không ngừng. Cậu nói thêm: “Nếu tầm cỡ như chủ tịch tập đoàn Đan Tiêu thì sao?”

Cư dân mạng bật cười.

"Thế thì chắc chắn Tập đoàn Đan Tiêu sắp phá sản hahahaha!"

Tô Lâm Thanh buông chuột, nằm ngửa ra sau.

Quả nhiên.

Dân mạng có thứ bậc cao trên diễn đàn đều nói họ chỉ là dân văn phòng lương hai, ba vạn một tháng, sống trong cảnh túng thiếu ở đô thị loại một. Thế mà sếp lớn như Diệp Hiệt còn chẳng bằng nổi dân văn phòng bình thường.

Cậu đã đọc rất nhiều tiểu thuyết về sếp lớn, cho dù là phản diện làng nhàng kiểu bia đỡ đạn cũng sẽ thẳng tay ném cỡ 10, 20 triệu vào nhân vật chính bắt người ta quỳ xuống. Sau đó nhân vật chính để lộ thân phận hoặc chỗ dựa, bia đỡ đạn phải quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Tô Lâm Thanh lẩm bẩm:

“Có phải Mèo Lớn tự dát vàng lên mặt không nhỉ? Thực ra Mèo Lớn chẳng phải trùm cuối của thế giới trong truyện, mà chỉ là bia đỡ đạn bên cạnh trùm cuối để vai chính vả mặt thị uy thôi phải không?"

Bởi vì Diệp Hiệt chỉ có 10 triệu để đập vào mặt nhân vật chính thôi! Đó đã là toàn bộ tiền dành dụm của Diệp Hiệt rồi! Dù bia đỡ đạn muốn đập tiền vào mặt ai cũng không phang hết tiền tiết kiệm của mình được!

Tô Lâm Thanh mím môi, cúi đầu nhìn 1 triệu Diệp Hiệt vừa chuyển cho mình.

Mèo Lớn đúng là chết vì sĩ diện.

Tô Lâm Thanh vung tay chuyển 2 triệu trở lại:

“Lấy tiền đi, mèo thưởng cho anh. Trong thẻ tui còn 3 triệu lận, đâu cần anh đưa tiền tiêu vặt chứ?”

Tiền tiêu vặt Diệp Hiệt cho, phần thưởng từ các buổi phát sóng thú cưng và khoản phí bản quyền đầu tiên cho tác phẩm tranh chữ ký hợp đồng với tập đoàn Đan Tiêu, tổng cộng hơn 5 triệu. Tô Lâm Thanh đưa Diệp Hiệt một triệu để thành lập quỹ khen thưởng, vẫn còn lại hơn 4 triệu. Chỉ tính số dư tài khoản thì quả thật Diệp Hiệt nghèo hơn meo meo.

Diệp Hiệt đơ mặt ra nhìn tin nhắn và tiền chuyển tới. Anh chuyển 2 triệu lại: “Em quản lý tiền đi, tôi sẽ tiêu xài hoang phí.”

Tô Lâm Thanh lập tức cảnh giác.

Đúng rồi! Mèo Lớn là đồ phá của tiêu tiền như nước!

Cậu lập tức trả lời:

"Được. Anh liên kết tất cả ứng dụng thanh toán vào thẻ tui đi, tui nuôi anh."Diệp Hiệt không nhịn nổi cười, nói "được".

"Cậu cười gì đấy?"

Quân Ngự tò mò:

"Tập đoàn Bồ Câu Hòa Bình ngáng chân và bôi nhọ chúng ta trên mạng mà cậu còn cười được.”

Diệp Hiệt lười giải thích, bèn cho Quân Ngự xem tin nhắn với Tô Lâm Thanh.

Sắc mặt Quân Ngự bỗng chốc vô cùng chua chát:

"Diệp Hiệt, cậu còn cần thể diện không? Cậu mà thiếu tiền sao?"

Diệp Hiệt: “Dòng tiền tạm thời thiếu hụt*.”

Không cần phải né tránh chuyện chi tiêu của mình, đúng lúc đang cần Quân Ngự giúp, anh bèn kể luôn vụ tốn gần 10 triệu giúp Tô Lâm Thanh thành lập quỹ khen thưởng, mua nền tảng phát trực tiếp phải gánh khoản nợ hơn 50 triệu, xác thực thiếu tiền trong thời gian ngắn.

Vẻ mặt Quân Ngự càng đặc sắc hơn.

Có lần con trai nhà họ Lý giàu có nào đó bị bắt cóc, cả nhà đi vay mượn khắp nơi cũng chỉ gom được hơn 30 triệu tiền mặt.

Dòng tiền và tài sản là hai khái niệm khác nhau.

Những người có thể rút ra 10 triệu tiền nhàn rỗi bất cứ lúc nào đều có tài sản ròng ít nhất vài trăm triệu, tài sản cá nhân này vẫn rất ổn định nên không lo bị giảm sút. Cộng thêm tài sản của công ty và những khoản đầu tư mạo hiểm thì thật khó để tính tổng.

(Wi: Đầu chương 23 nói sếp Diệp có tài sản ròng hàng tỷ)

Số tiền bồi thường di dời khoảng mười triệu, trừ những hộ có sẵn tiền gửi ngân hàng, mười triệu đó là toàn bộ giá trị tài sản ròng của họ. Lợi nhuận sinh ra từ tiền nhàn rỗi chỉ như mưa bụi mà thôi, thậm chí chẳng thể bù đắp lạm phát. Người giàu thực thụ sẽ mang đi đầu tư sinh lời chứ ai lại để không quá nhiều tiền nhàn rỗi?

Chu kỳ "lợi nhuận → đầu tư → nợ → lợi nhuận" mới là hệ sinh thái tài sản của người giàu.

Quân Ngự biết Diệp Hiệt rất giàu, nhưng hắn không ngờ Diệp Hiệt lại giàu đến mức có thể lập tức rút ra 10, 20 triệu nhàn rỗi. Mà đấy còn là tiền thừa lại sau khi đã đập cả triệu cho mèo. Thấy Diệp Hiệt giàu nứt đố đổ vách còn không biết xấu hổ đi lừa mấy triệu dành dụm của Tô Lâm Thanh, Quân Ngự càng chua chát hơn.

Số tiền tiết kiệm đó chắc chắn là do cha mẹ đã mất của cậu để lại, có thể là toàn bộ tài sản của cậu, khác với kẻ nắm trong tay cả đống tài sản cố định, tài khoản đầu tư, cổ phiếu công ty như Diệp Hiệt.

Quân Ngự đưa ra câu hỏi chất vấn lương tâm:

“Lương tâm cứ mặc cậu lừa tiền của Lâm Thanh như thế hả?”

Diệp Hiệt: “Tôi không lừa em ấy, chỉ không thể giải thích rõ ràng thôi.”

Quân Ngự: "Sao không giải thích được?"

Diệp Hiệt: "Lâm Thanh không hiểu nổi khái niệm nợ tốt, cũng không hiểu rằng nợ tài chính của công ty khác với nợ cá nhân của tôi. Trong mắt em ấy, tôi mắc nợ hàng chục tỷ."

Quân Ngự: "..."

Sao tự nhiên lại thấy Tô Lâm Thanh thật ngốc nghếch? Rõ ràng trông cậu rất lanh lợi mà.

“Đối xử tốt với nhóc ấy chút đi.”

Quân Ngự hơi lo lắng cho Tô Lâm Thanh:

“Hãy quan sát nhóc ấy thật kỹ.”

Hắn lo Tô Lâm Thanh rời xa vòng tay Diệp Hiệt là bão tố.

Diệp Hiệt gật đầu. Mèo nhà anh tốt bụng nhưng lại quá ngây thơ. Đành vậy, bạn còn đòi hỏi gì ở một con mèo chứ?

Về nhà rồi, Diệp Hiệt ngoan ngoãn liên kết tài khoản mua sắm trực tuyến của mình với thẻ Tô Lâm Thanh.

Tô Lâm Thanh dặn dò:

"Anh muốn ăn muốn mua gì thì cứ mua, đừng lo cho tui. Tui có mấy triệu, đủ cho anh tiêu!"

Diệp Hiệt gật đầu: "Ừ. Cảm ơn em."

Lúc nào không thông não được thì chỉ cần nói “cảm ơn mèo”. Diệp Hiệt đã luyện thành thói quen rồi.

Không chỉ liên kết suông, Diệp Hiệt còn thực sự dùng tiền Tô Lâm Thanh để mua đồ mà chẳng màng tiết kiệm, thức ăn, đồ dùng, quần áo đủ cả. Ít nhất là Tô Lâm Thanh nghĩ như vậy.

Dù Diệp Hiệt chỉ tiêu hết vài vạn mỗi tháng, đã rất tiết kiệm rồi, nhưng Tô Lâm Thanh vẫn thấy khẩn trương.

Meo meo thông minh chăm chỉ lập tức đánh bại bệnh trì hoãn để học gõ phím bằng mười ngón. Bản thảo tập một dài 500.000 chữ của bộ tiểu thuyết được hoàn thành trong vòng một tháng. Diệp Hiệt chi tiền tìm công ty hiệu đính nó ba lần, rồi Tô Lâm Thanh tự chỉnh sửa vài lần trước khi xuất bản.

Tình cờ là trang web Tô Lâm Thanh chọn do công ty Bồ Câu Hòa Bình quản lý. Cậu mới đăng ba chương đã được biên tập viên chú ý và gửi tin nhắn mời ký hợp đồng.

Đọc hợp đồng xong, Diệp Hiệt gọi cho Cung Lăng Dương:

"Tôi có một người họ hàng muốn ký hợp đồng với trang web của cậu. Có hợp đồng nào chỉ chia sẻ lợi nhuận trên trang web không?"

Cung Lăng Dương đang bực mình vì bị cướp mất nền tảng phát trực tiếp: “Cút đi!”

Diệp Hiệt: “Ồ, thế thì không ký nữa.”

Diệp Hiệt cúp điện thoại rồi bảo Tô Lâm Thanh:

"Không ký hợp đồng. Xuất bản trực tiếp đi."

Tô Lâm Thanh gật đầu: "Ò."

Cậu không hiểu chuyện kinh doanh. Mèo Lớn sắp phá sản thì chắc chắn vẫn giỏi hơn cậu. Cậu chọn nghe lời chuyên gia.

Diệp Hiệt vừa cúp máy, Cung Lăng Dương đã gọi lại:

"Mẹ kiếp! Anh dám cúp máy với tôi sao?"

Diệp Hiệt bỏ điện thoại xa ra, đợi hắn mắng xong mới nói:

"Theo ý cậu."

Cung Lăng Dương gầm lên:

"Tôi bảo cút thì anh cút? Anh nghe lời thế sao lúc cướp đồ của tôi không ngoan vậy đi!”

Diệp Hiệt bình thản nói:

"Cậu từng nói với tôi là muốn mua lại à?”

Cung Lăng Dương cứng họng.

Chuyện kinh doanh của công ty, sao mà nói cho người ngoài được?

Diệp Hiệt: "Còn chuyện gì không?"

Cung Lăng Dương rất muốn cúp điện thoại, nhưng vì cha mẹ giục làm hòa với Diệp Hiệt nên hắn đành chịu ấm ức:

“Họ hàng nào của anh muốn viết văn mạng? Tôi sẽ gửi hợp đồng riêng cho người đó. Nhân tiện đi ăn bữa cơm đi.”

Diệp Hiệt: "Được. Cậu chọn thời gian và chi tiền."

Vốn dĩ Cung Lăng Dương có ý mời, song nghe Diệp Hiệt nói vậy, hắn lại cực kỳ nghi ngờ:

“Anh tự nhiên vậy sao?”

Chúng ta có thân đến mức này đâu?

Diệp Hiệt: “Vừa mua một nền tảng phát trực tiếp, hết tiền rồi.”

Tô Lâm Thanh giơ ngón tay cái lên cho Diệp Hiệt.

Đúng! Cuối cùng Mèo Lớn cũng học được cách tiết kiệm rồi!

Chịu khổ vì sĩ diện hão là sai lầm*! Nếu thể diện đổi được thức ăn thì cần thể diện làm gì chứ? Mèo có thể phơi bụng tỏ ra dễ thương thì người cũng vậy!

Cung Lăng Dương tức nghẹn họng. Hắn nghi ngờ Diệp Hiệt đang cố tình chế nhạo mình nhưng không có bằng chứng. Diệp Hiệt vốn dĩ không giống thế này mà? Lẽ nào thực sự nghèo đến mức không có tiền ăn sao? Không thể nào!

Diệp Hiệt: “Không ăn đồ cay và quá béo, cái khác tùy ý.”

Hắn bị giọng điệu quen thuộc của Diệp Hiệt dọa rén nên đồng ý theo phản xạ. Cúp điện thoại rồi mới hỏi trợ lý đặc biệt:

"Diệp Hiệt nói hết tiền nên để tôi mời, còn thản nhiên chọn món. Tại sao thế? Anh ta đang sỉ nhục tôi à?"

Trợ lý im lặng một lúc lâu mới hỏi:

"Sếp, đây rõ ràng là cách bạn bè nói chuyện với nhau. Tại sao ngài lại thấy bị sỉ nhục? Lẽ nào trước đây ngài không có bạn bè?"

Cung Lăng Dương: "..."

Trợ lý: "?"

Cung Lăng Dương: “Tháng này anh không có tiền thưởng.”

Trợ lý nhìn Cung Lăng Dương kiểu: tôi biết hết rồi nhé.

Đã hiểu, từ bé đến giờ chẳng ai thèm chơi với sếp.

Cung Lăng Dương: “… Tháng sau cũng không có.”

Trợ lý bình tĩnh gật đầu: "Vâng."

Đã hiểu, sếp chẳng những không có bạn mà còn rất tự ti vì điều này.

Cung Lăng Dương: “…”

Hắn nghiến răng kìm lời đuổi trợ lý cuốn gói cút đi. Thứ nhất, năng lực của trợ lý này rất giỏi, kể cả việc nhảy píc cờ bôn trên giới hạn của hắn. Thứ hai, hắn nổi cơn khác nào thừa nhận mình thẹn quá hóa giận vì chuyện không có bạn bè bị lộ.

Thấy Cung Lăng Dương đã bình tĩnh lại từ cơn hổ thẹn, trợ lý hỏi:

"Có cần tôi đặt chỗ giúp ngài không?"

Cung Lăng Dương mắng: “Anh hiểu cái quái gì!”

Nói xong, hắn rời đi sớm, lượn khắp các nhà hàng gia truyền* nổi tiếng trong thành phố để nếm thử. Đây là lần đầu tiên mời Diệp Hiệt đi ăn riêng, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót. Từ nhỏ Cung Lăng Dương đã bị Diệp Hiệt áp chế, nên luôn nuôi khát vọng chiến thắng trên mọi phương diện.

Vào ngày hẹn, Diệp Hiệt nắm tay Tô Lâm Thanh ăn diện tinh tế hơn ngày thường đến nhà hàng gia truyền mà Cung Lăng Dương đã đặt sớm mười phút. Để cùng đi sau khi tan sở, hôm nay Tô Lâm Thanh đến công ty Diệp Hiệt gõ chữ.

Hóng được chuyện Tô Lâm Thanh sẽ gặp Cung Lăng Dương, Quân Ngự lập tức "trói" cậu đến studio để làm tóc và thay quần áo mới.

"Cung Lăng Dương tự nhận Diệp Hiệt là kẻ thù truyền kiếp, tuy Diệp Hiệt chẳng thèm quan tâm nhưng cậu nhất định phải đề phòng!"

Tô Lâm Thanh hỏi: “Kẻ địch đơn phương là sao?”

Quân Ngự: "Cung Lăng Dương tự coi Diệp Hiệt là kẻ thù không đội trời chung. Diệp Hiệt chỉ có ấn tượng “học sinh luôn đứng thứ hai trong lớp” với hắn.”

Tô Lâm Thanh lén hỏi dân mạng trong lúc gật đầu giả vờ hiểu.

Phản hồi từ dân mạng rất thống nhất:

"Hãy sẵn sàng gọi cảnh sát bất cứ lúc nào!".

Tô Lâm Thanh xù lông. Nghiêm trọng đến vậy hả!

Cậu lập tức cảnh giác cao độ.

Đến nhà hàng tư nhân, Tô Lâm Thanh hỏi Diệp Hiệt:

“Nếu hắn đầu độc anh hoặc đột nhiên ném cốc, tui đá chết hắn thì có tính là tự vệ không?”

Diệp Hiệt hỏi: “Đột

nhiên ném cốc?”

Tô Lâm Thanh: "Ném cốc ra hiệu, ba trăm sát thủ mai phục xông vào chém chết anh!"

Diệp Hiệt: "Không tới mức đó. Hắn không phải tội phạm..."

Đột nhiên Diệp Hiệt nhớ ra Cung Lăng Dương nổi tiếng là không từ thủ đoạn trong giới kinh doanh. Hơn nữa, hắn còn là ứng cử viên cho vị trí trùm phản diện mà thiên đạo lựa chọn. Dù bình thường hắn không làm chuyện phạm pháp, nhưng nếu bị thiên đạo thao túng thì...

Diệp Hiệt: “Tính là tự vệ.”

Biết rõ sức mạnh của mèo nên anh yêu cầu mèo phải cẩn thận chút. Chỉ vô tình làm hắn bị thương thì anh vẫn phải trả tiền viện phí.

Tô Lâm Thanh gồng mình khoe cơ bắp:

"Đừng lo! Tui nghiên cứu kỹ luật rồi! Nhất định sẽ đá một cước khiến hắn mất khả năng cử động nhưng không bị thương nặng! Cùng lắm là phải đền tiền! "

Diệp Hiệt gật đầu: "Tôi tin em."

Đúng lúc Cung Lăng Dương ra ngoài nghênh đón, tò mò hỏi:

“Giam giữ gì, tin tưởng gì thế?”

Diệp Hiệt: "Không có gì. Giới thiệu cho cậu, đây là Tô Lâm Thanh nhà tôi. Hắn là Cung Lăng Dương, bạn cùng lớp của tôi."

Bởi vì quá cảnh giác nên Tô Lâm Thanh bày ra phong thái xã giao hoàn hảo của một văn nhân, nụ cười ôn tồn lễ độ toát lên vẻ trí thức, từ mỗi cử chỉ đến tận chân tơ kẽ tóc đều đáp ứng yêu cầu cao nhất của một nho sĩ.

Vào thời Bắc Tống, phải là những người gây dựng được danh vọng vang dội khắp thiên hạ mới có thể thi đỗ tiến sĩ khi mới trưởng thành. Cho dù các bạn không tin thì ở thời điểm đó, Tô Lâm Thanh thực sự là một vị quân tử có đạo đức hoàn hảo, chuyên gia về lễ nghi được mọi người ca ngợi.

"Chào ngài Cung."

Cung Lăng Dương lúng túng nhìn nụ cười tao nhã lịch thiệp nhưng xa cách của Tô Lâm Thanh.

Cứ như thể nhìn thấy ông ngoại mình.

Ông ngoại hắn là một học giả rất uy tín và truyền thống. Ông thích giảng đạo lý, cũng rất biết cách vận dụng kiến thức vật lý để giảng đạo. Chính là kiểu học giả truyền thống thấm nhuần giáo lý của Khổng Tử.

Chính vì vậy mà từ nhỏ Cung Lăng Dương đã có bóng ma tâm lý, hơi rụt rè trước những người có khí chất tao nhã giống thế.

Hắn vội nuốt ngược câu châm biếm sắp phọt ra khỏi mồm, khách sáo mời:

"Hoan nghênh, hoan nghênh. Mời vào trong."

Tô Lâm Thanh nhìn Diệp Hiệt. Hắn rất lịch sự, không giống kiểu sẽ đầu độc anh!

Diệp Hiệt suy tư.

Cung Lăng Dương đã gọi xong đồ ăn rồi. Diệp Hiệt và Tô Lâm Thanh vừa đến, tất cả các món được bưng ra cùng lúc.

Cung Lăng Dương vừa ăn, vừa thảo luận vài tin tức lặt vặt trên thương trường với Diệp Hiệt, vừa quan sát Tô Lâm Thanh.

Họ ăn đồ ăn Trung Quốc, tất nhiên là dùng đũa.

Tô Lâm Thanh tao nhã gắp thức ăn, rồi lại ăn rất tao nhã. Mỗi động tác đều đúng mực như đo bằng thước và tuân theo nghi thức nghiêm ngặt.

Cung Lăng Dương cảm thấy bất ổn.

Dường như thay vì bộ đồ này, Tô Lâm Thanh phải để tóc dài, đội ngọc quan, mặc áo dài tay rộng, giống như nhân vật trong phim truyện cổ đại được đầu tư phục trang nghiêm túc.

Lúc Tô Lâm Thanh đi rửa tay, Cung Lăng Dương hỏi nhỏ:

"Anh nhặt được bảo bối này ở đâu vậy? Từ trong sách cổ hả!"

Diệp Hiệt: "Cha mẹ Lâm Thanh đều là học giả truyền thống giống ông ngoại cậu."

Mặt Cung Lăng Dương như ngáp phải ruồi.

Thảo nào!

Diệp Hiệt: "Tôi tưởng cậu sẽ cảm thấy thân thiết với Lâm Thanh."

Sắc mặt Cung Lăng Dương càng xấu hơn.

Thân thiết cái rắm!

Cả nhà yên tâm để cho ông ngoại dạy dỗ, cố gắng bồi dưỡng Cung Lăng Dương thành người có khí chất tao nhã. Nhìn cái thói cục súc quen mồm chửi bới của hắn hiện tại là biết lần bồi dưỡng đó thê thảm thế nào.

Cung Lăng Dương mỉa mai:

“Người đang yên đang lành lại bị nuôi dạy thành cái thây ma già.”

Diệp Hiệt nhướng mày:

"Lâm Thanh là một học giả truyền thống giống ông ngoại cậu, văn võ song toàn, còn thông thạo luật hình sự."

Cung Lăng Dương: “…”

Trùng hợp thay, ông ngoại hắn cũng am hiểu luật hình sự.

Dưới sự hun đúc của ông ngoại, hắn cũng đam mê pháp luật và đã thi lấy bằng luật sư, còn dự định sau này về hưu làm luật sư chơi.

Tô Lâm Thanh trở lại, phát hiện ra Cung Lăng Dương càng khách sáo hơn. Cậu hỏi: “Anh sợ mèo à?”

Cung Lăng Dương nghi ngờ: “Sao cậu biết?”

Tô Lâm Thanh: "Quả nhiên."

Cung Lăng Dương ngập trong nghi vấn. Sao Tô Lâm Thanh hỏi bừa một câu cũng trúng phóc?

Tô Lâm Thanh dùng ánh mắt nói với Diệp Hiệt: Nhìn xem! Hắn sợ tui! Chắc chắn hắn đã cảm nhận được meo khí mạnh mẽ trên người tui!

Diệp Hiệt trả lời: Ừm, em nói đúng.

Cung Lăng Dương nhìn hai người mắt qua mày lại, trên đầu càng mọc thêm nhiều dấu chấm hỏi. Hai người đang chơi đố chữ đấy à? Coi tôi là không khí đấy hả mà liếc mắt đưa tình?

Hắn nhanh chóng giành lại thế chủ động, bàn chuyện công việc.

Tập đoàn Bồ Câu Hòa Bình và tập đoàn Đan Tiêu không ở cùng một đường đua. Tập đoàn Bồ Câu Hòa Bình chú trọng khai thác lĩnh vực trực tuyến, nhìn vào có vẻ như thịnh vượng nhất.

Lĩnh vực kinh doanh cốt lõi của tập đoàn Đan Tiêu là hàng hiệu và công nghệ sinh học, có nền tảng vững chắc hơn tập đoàn Bồ Câu Hòa Bình, địa vị xã hội càng cao hơn, và doanh thu...

Nói ra thì hổ thẹn, dù tập đoàn Bồ Câu Hòa Bình chỉ tổ chức sự kiện trò chơi di động chủ lực trong một ngày có thể đạt doanh thu tháng hơn trăm triệu, vẫn thua kém khi so sánh lợi nhuận ròng hàng năm với Tập đoàn Đan Tiêu vốn chẳng thèm phô trương.

Lực lượng và nền tảng của loại công ty công nghiệp lâu đời này rất khủng khϊếp. Càng tuyệt vọng hơn là sau khi Diệp Hiệt nhậm chức chủ tịch, Đan Tiêu liên tiếp đạt thành tựu lớn ở nhiều khoản đầu tư mạo hiểm vào công nghệ sinh học.

Giờ đây Đan Tiêu đã vượt lên đứng đầu trên thế giới trong lĩnh vực y học và chăm sóc sức khỏe cao cấp. Có thể nói rằng, ngay cả khi chiến tranh nổ ra thì tập đoàn Đan Tiêu vẫn sẽ sừng sững không đổ, huống hồ Đông Hoàng rất yên bình.

Cho nên dù bị Diệp Hiệt cướp mất “đơn hàng”, sau khi chặn Diệp Hiệt một thời gian, Cung Lăng Dương vẫn phải làm lành với Diệp Hiệt. Không phải vì nhà họ Cung cho rằng họ thua kém Diệp Hiệt, chỉ là không muốn sai lầm của Cung Lăng Dương làm sứt mẻ mối quan hệ mà thôi.

Cha mẹ của Cung Lăng Dương nói cho dù Diệp Hiệt không phải chủ tịch Đan Tiêu mà chỉ là một người bình thường thì việc Cung Lăng Dương chặn và ghi thù người ta vì sai lầm bản thân cũng là hành vi ngu xuẩn, nhất định phải xin lỗi.

Cung Lăng Dương vẫn luôn nén giận, không muốn tự đi tìm Diệp Hiệt. Gặp dịp Diệp Hiệt chủ động gọi hắn, hắn cũng tiện thể xuống nước.

Diệp Hiệt liếc bản hợp đồng Cung Lăng Dương đưa, chẳng hề cân nhắc gì, bảo Tô Lâm Thanh ký vào luôn. Anh hiểu rõ Cung Lăng Dương. Hắn là kẻ quen ẩn nấp ở hậu trường, sẽ không tự ra tay lừa gạt người khác. Hợp đồng hắn đích thân đưa nhất định rất trung thực.

Thấy Diệp Hiệt tin tưởng mình, Cung Lăng Dương bất chợt thở phào nhẹ nhõm. Hắn bắt đầu nghi ngờ Diệp Hiệt thực sự coi mình là bạn. Hừ, tôi không coi anh là bạn đâu, chỉ là một mối xã giao có thể lợi dụng thôi.

Cung Lăng Dương âm thầm cười khẩy rồi nói:

"Anh muốn chơi nền tảng phát trực tiếp thế nào? Muốn mở rộng sang lĩnh vực trực tuyến à?”

Diệp Hiệt: "Không. Mèo của tôi đang chơi trên nền tảng đó.”

Cung Lăng Dương im lặng hồi lâu mới hỏi:

“Anh mua cả nền tảng chỉ vì một con mèo thôi á?”

Tô Lâm Thanh cho Diệp Hiệt một ánh lườm sắc lẹm.

Diệp Hiệt lập tức nói:

“Không, nhờ mèo mà tôi biết ông chủ công ty đó. Ông ta hỏi tôi có muốn mua lại không, đúng lúc tôi có tiền nhàn rỗi, nền tảng cũng có tiếng thơm, nên tôi mới đầu tư."

Cung Lăng Dương: "..."

Đầu tư tùy tiện thế á, anh lợi hại quá nhỉ.

Sếp Tiểu Cung vẫn phải ngửa tay xin tiền gia đình ghen tức đỏ mắt. Hắn không hề nghi ngờ Diệp Hiệt nói dối. Diệp Hiệt không cần thiết phải lừa hắn.

Nhưng bị Diệp Hiệt khoe tiền vào mặt.

Nghe đi, vừa hay có tiền dư, tùy tiện đầu tư.

Hắn đã tạo ra khoản nợ 50 triệu cho nền tảng đó! Thực sự kéo sập một công ty trực tuyến mới nổi đang trên đà phát triển!

Chiến lược tiếp theo của Cung Lăng Dương là xây dựng một đế chế phát trực tiếp và video trực tuyến khổng lồ, nắm giữ quyền phát ngôn trên mạng, tạo đà cho sản phẩm trực tuyến bán chạy hơn.

Nền tảng phát trực tiếp này chỉ là một trong số rất nhiều con mồi của hắn, chẳng quan trọng, sẽ không ảnh hưởng đến chiến lược của hắn. Hắn cũng không cho rằng có thể săn được toàn bộ con mồi. Chỉ là pha trốn thoát quá ngoạn mục này chọc hắn lên cơn.

Tại sao vẫn cứ là Diệp Hiệt!~~~~~

Wi: Chương này không hề lắm nhỉ, mấy đoạn kinh tế tui dịch bị cứng quá mà chưa biết làm sao, đợi beta sẽ chỉnh lại.

Chú thích:

1. 各位哥哥姐姐爸爸妈妈老祖宗们: Các vị anh chị cha mẹ tổ tiên!

2. 你家霸总是用金锄头锄地的皇帝吗: “Cái cuốc vàng của Hoàng đế” là một thuật ngữ phổ biến trên internet, xuất phát từ một câu chuyện cười: Vào thời xa xưa, có hai ông lão nông dân tưởng tượng ra cuộc sống xa hoa của hoàng đế. Một ông nói: "Tôi nghĩ hoàng đế phải ăn bánh bao bột mì trắng mỗi ngày!" Ông kia nói: "Không chỉ vậy, tôi nghĩ hoàng đế hẳn phải dùng một cái cuốc vàng khi ra đồng!"

Câu chuyện này cho thấy lối suy nghĩ kiểu ếch ngồi đáy giếng, có thể hiểu là sự nghèo đói (tầm nhìn) hạn chế trí tưởng tượng.

3. 死要面子活受罪: "Chết vì sĩ diện, sống chịu khổ", thành ngữ mang ý nghĩa chỉ trích hoặc chế giễu những người vì quá coi trọng sĩ diện mà tự làm khổ bản thân.

4. 暂时没现金: Dòng tiền tạm thời thiếu hụt.

Dòng tiền là dòng chảy của lượng tiền mà một doanh nghiệp hoặc tổ chức thu được hoặc chi ra trong một khoảng thời gian nhất định. Bao gồm tiền mặt và các tài sản có thể chuyển đổi nhanh chóng thành tiền mặt. Dòng tiền là tiêu chí rất quan trọng để đánh giá sức khỏe tài chính, đo lường khả năng thanh toán của một tổ chức, doanh nghiệp hoặc cá nhân trong việc chi trả các khoản nợ, chi phí và các khoản đầu tư.

5. 私房菜馆: "Nhà hàng món ăn gia truyền" hoặc "nhà hàng tư nhân đặc biệt".

Chỉ những nhà hàng nhỏ hoặc tư nhân, thường tập trung vào các món ăn được chế biến theo phong cách gia đình, công thức độc đáo, hoặc hương vị truyền thống. Những nơi này thường có không gian ấm cúng, phục vụ giới hạn khách hàng, và đôi khi chỉ nhận khách qua đặt trước.